Có một comment gửi vào bài Lý Nhã Kỳ từng vác gậy đánh đồng nghiệp? Xét nội dung thấy bình luận vào bài này là không phù hợp với bài viết nên không cho hiện. Tuy nhiên, bỏ đi cũng tiếc vì mất đi cơ hội cho độc giả được biết thêm về trí tuệ của một dư luận viên nữa.
NTT blog
Mất hay còn Trường Sa cũng giống như mất hay còn Hoàng Sa mà thôi. Tôi chẳng được hay mất gì cả. Chẳng có gì ảnh hưởng đến tôi. Họ bán, họ cho, họ làm ngơ cho nước ngoài xâm chiếm cũng như nhau mà thôi.
Nếu giỏi, hãy lên ngồi ghế đó mà làm. Tất nhiên ngồi được vào ghế đó là khó, cực khó và thậm chí là vô cùng khó. Có vài cái ghế mà có hàng chục triệu người thèm muốn. Người ta đã giành và ngồi được vào ghế đó chúng tỏ họ giỏi hơn mình, vì thế họ được quyền làm các thứ họ muốn. Mình kém hơn, không tranh được ghế đó thì hãy cam chịu đi, lớ ngớ nó đánh cho vỡ đầu đấy. Trong chính trị chẳng có gì là bình đẳng hay “dân chủ phẳng” đâu, làm gì có chuyện cá mè một lứa. Ở ta hay ở Tây đều vậy. Có thể có “dân chủ phẳng” ở 1 không gian hẹp nào đó, trong 1 tổ chức nhỏ nào đó mà thôi. Đôi khi trong 1 gia đình vài người còn chưa có được dân chủ huống hồ cả xã hội hàng chục triệu người. Thử hỏi trong 1 gia đình có 3 thế hệ, sự dân chủ có ở mức độ nào, công việc nào hay là dân chủ tất cả mọi điều? Liệu có để đứa cháu cùng ngồi tranh luận mọi việc với cả bố mẹ hay bàn chuyện lớn với cả ông bà không?
Nếu ai đó thấy khó chịu quá vì thiếu dân chủ (theo cách nghĩ của mình) thì hãy ra đi đi, đi đến chân trời mới dân chủ hơn, dễ chịu hơn mà sống. Xin mời.
Dư luận viên Hà Nội (Tam Đảo)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét