Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Nước mắt cạn rồi ta lại là ta

Khi chiếc linh xa chạy qua đại lộ
Trên chiếc quan tài phủ màu cờ đỏ
Đến hàng cây cũng lặng lẽ nghiêng mình
Hàng vạn dân đã khóc trước anh linh
Một con người vĩ đại.
Rồi mai sau sẽ có ngày lặp lại
Nhưng chắc gì sẽ có nước mắt rơi
Bởi có bao nhiêu nước mắt của đời
Đã rơi hết tiễn đưa Người lần cuối.
Giọt nước mắt rơi dẫu còn nóng hổi
Nước mắt cạn rồi ta lại là ta
Người dân oan lại trở về nhà
Trịnh Nguyễn, Văn Giang kiên cường giữ đất
Ta lại là ta ngày càng bế tắc
Biết bao giờ mới thấy đường ra?



Huỳnh Văn Úc

Tác giả gửi cho NTT blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét