Tặng anh Trương Văn Dũng
nhìn gã,
tôi xấu hổ
cho chút còn, xó ró trong tôi,
chất đàn ông, sài đẹn, cọc còi
bởi
từng chút, từng chồi đọn, cứ mòn, vơi, chột, quỵ
tùy từng lúc, ở từng nơi, trong bể đời tục lụy?
hoặc
lỗi vô tình hay thâm thúy,
của Ông Trời, Bà Mụ lúc chia bôi,
đã sểnh tay, làm vơi vãi phần tôi?
hay nhầm lẫn Giống, Loài, mà đưa tôi phần Thỏ đế?
có lẽ!
vì tôi thấy rất nhiều,
xuất chia nhầm như thế
nhiều, nhiều lắm, kéo dài, đa thế hệ
dài, dài quá, bò qua bờ thế kỷ ...
không thể!
Tạo hóa ai đời... chơi bẩn thế?
chẳng dễ vờ, nhầm mãi Thỏ với Người
đoàn tàu thời gian...
các toa thập niên ngày một thêm dài, khách u hoài...
nỗi sợ hãi, sự yếu hèn, chia sẻ các khoang ngồi thâm căn cố đế
cơ chế nào in nỗi sợ thành gene, cho thừa kế – truyền đời?
Là do hồn Vương Quỷ mượn lốt Người
về từ phương xa xôi
nhả ra chất xỏ lá
làm suy thoái giống nòi
như Sắt, như Đồng.
Sắt han gỉ.
Đồng thôi.
bởi những lượng cường toan, tàng loang trong khí ẩm
từng li, từng phân
từng tấc, từng gang
từng lớp lang, bản, tấm
từng tháng, năm...
chầm chậm
thâm hiểm
vô hình
Cuộc trường chinh trong mưu toan gặm nhấm-
Cuộc thảo phạt êm đềm-
bằng quy trình thấu thẩm
Độc tố quỷ lốt người
cứ ngấm
ngầm
nhắm
gặm
chất đàn ông
trong tôi,
trong những người trước, cùng, và sau vài thế hệ.
Để bây giờ,
loài quỷ hiện nguyên hình, ngạo nghễ
từng bầy xúm vào anh
xâu xé
ghì cổ
dập rạn đầu
bẻ xương sườn
chẵn.
lẻ.
gãy.
mẻ.
nhiều lần.
mỗi lần mấy giẻ.
chúng muốn hủy khung sườn
thằng đàn ông ngoại lệ
cứ trơ trơ với nọc quỷ cường toan
Dũng-xe-ôm
bên chiếc xe cà gỉ,
trong cái vỏ cà tàng.
sự yếu hèn lạm phát từng đợt các binh đoàn
những lữ đoàn, thật đông
những dòng người tiều tụy chất đàn ông, bước sang bờ thế kỷ...
tôi,
một người trong đó,
nếu được nhân danh,
xin được chọn Anh, làm bản vị
Bản vị Đàn Ông
Lão Nông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét