Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Minh Hằng – Trăng vẫn sáng

(Bài viết cũ)

NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Chẳng cần phải lục tài liệu, tôi vẫn nhớ như in Bùi Thị Minh Hằng bị bắt bao nhiêu lần, vào những ngày nào, trong trường hợp nào; mỗi lần bị giam, giữ là bao nhiêu ngày.

Oan khiên nhất là việc Minh Hẳng bị bắt đưa vào trại cải tạo Thanh Hà 5 tháng. Cô cũng đi biểu tình như mọi người, chỉ khác mọi người là hô to hơn những khẩu hiệu chống Trung Quốc, yêu cầu toàn vẹn lãnh thổ cho Việt Nam.

Chỉ còn vài ngày nữa là kỷ niệm 1 năm Minh Hằng bị bắt. Tuy vậy, tôi viết những dòng này không phải để kỷ niệm cái ngày đáng buồn ấy, dẫu rằng rất đáng nhớ. Tôi viết vì tôi đang đau xót thay Minh Hằng ...

Sự kiện Minh Hằng bị bắt ngày 27/11/2011 rồi đưa thằng vào trại Thanh Hà làm chấn động những người biểu tình tại Hà Nội và những người yêu nước trong nước cũng như hải ngoại. Mọi người thương cô, lên tiếng bảo vệ cô, gom góp nhiều, ít để bù đắp cho cô. Thật là hiếm có ai được quan tâm đến thế.

Những tấm lòng thơm thảo của bà con trong nước và hải ngoại cũng đã đến được với cô tuy chỉ là những gói quà, những đồng tiền tiêu vặt, chi phí đi lại thăm nuôi. Vì không ai được trực tiếp thăm cô nên mọi sự giúp đỡ dành cho Minh Hằng phải thông qua con trai cô, và như vậy, cô không thể biết được cụ thể. Sự giúp đỡ này cũng chấm dứt khi nhà cầm quyền trả tự do cho cô.

Minh Hằng một con người can trường dũng cảm đến phi thường. Cô không bao giờ tỏ ra sợ hãi, khuất phục trước bạo quyền. Cô từng có những hành động phản đối chế độ trại cải tạo như tuyệt thực, đập đầu, cắt ven tay, lấy kéo cắt chỉ rạch bụng không thành. Ra trại, cô tuyên bố tự thiêu để phản đối chính quyền đàn áp, bức hại những người dân vô tội.

Vừa rồi, anh em gặp nhau, Hằng nói cô chỉ mơ đến một cái chết sao cho có ích, cho xứng đáng mà thôi.

Tuy không muốn cô làm như thế nhưng tôi hiểu những việc làm, lời tuyên bố của cô là thật, theo cái lẽ tự nhiên của cô. Không phải để dọa ai, cũng không phải để lấy tiếng.

Mọi người thương và quí trọng Minh Hằng bởi nhiều lẽ. Ngoài tinh thần quả cảm, Hằng còn có một hoàn cảnh đặc biệt. Gia đình cô không được êm ấm, chị em mâu thuẫn, các con không đáp ứng được mong muốn của mẹ ...

Đằng sau vẻ kiên cường, mạnh mẽ của Minh Hằng là những nỗi niềm sâu kín u uất. Hẳn là không ít lúc, Minh Hằng lặng lẽ ngồi khóc cho số phận của mình.

Nhưng không vì thế mà cô sống khác đi. Cô là con người cao thượng. Phải đánh giá cô bằng việc làm, bằng bản lĩnh, bằng tiết tháo, bằng nghĩa cử chứ không thể lấy tiêu chuẩn đạo đức học trò hay công dân ngoan ngoãn để đánh giá cô. Xin đừng khoét sâu thêm vào nỗi đau của cô rồi đặt ra vấn đề vì sao, vì sao...

Trong cuộc đấu tranh vì chủ quyền đất nước, vì một xã hội tốt đẹp, công bằng, Minh Hằng ngày càng vững vàng hơn. Hằng nói với tôi: "Cảm ơn Đảng và Nhà nước đã biến em từ một người nội trợ Bùi Hằng thành chiến sĩ Bùi Hằng".

Đúng vậy, Minh Hằng bây giờ đã chín chắn hơn, bản lĩnh hơn. Còn cái tình của cô đối với bè bạn vẫn chứa chan. Điều này giải thích vì sao sau khi ra trại, bị cưỡng chế về thẳng Vũng Tàu, nhiều người từ Hà Nội đã vào với Minh Hằng. Hơn 6 tháng sau, một cuộc đón mừng Minh Hằng ra Hà Nội đã diễn ra trong không khí ấm áp, cảm động và thấm đẫm tình người.

5 tháng trong trại, Minh Hằng mất đi nhiều thứ, đau đớn nhất là về tình cảm gia đình. Về mặt kinh tế, chuyện nhà cửa, nợ nần cũng rất phức tạp nhưng cô không kể lể.  Có một lần mấy anh em Hà Nội bàn với tôi làm cách nào để giữ được nhà cho Hằng. Tôi hỏi Hằng về chuyện nợ nần, về nhà cửa, Hằng gạt đi. Về mặt này, cô rất khái tính.

Trong hoàn cảnh như thế, Hằng vẫn tiếp tục đấu tranh, vẫn tìm cách giúp đỡ những dân oan và nhiều cảnh ngộ khác. Hằng vẫn sống vì người khác, vẫn quan tâm đến mọi người. Cô tận tình chu đáo với bè bạn như những người nhà quê chân chất.

Có điều bây giờ, cô khó khăn hơn rất nhiều so với trước khi tham gia biểu tình chống Trung Quốc. Mất mát của cô lớn quá. Mà tôi thì không làm gì được cho cô.

Tôi đã viết nhiều bài bảo vệ Minh Hằng. Hằng chưa bao giờ làm cho tôi ân hận về những gì tôi viết ra vì cô. Bài thơ "Hằng ơi" tôi viết trên đường đi thăm Minh Hằng về nhưng không được gặp, có câu:

Hãy kiên trung nhé, Minh Hằng 
Tên em vằng vặc, trăng rằm cũng ghen.

Và bây giờ Minh Hằng - trăng vẫn sáng.


Minh Hằng trong khi biểu tình chống Trung Quốc

Minh Hằng trong trại cải tạo Thanh Hà

Minh Hằng khi vừa ra trại

Hai anh em gặp lại nhau sau 1 năm xa cách

25/11/2012
Tường Thụy

1 nhận xét:

  1. Nặc danh10/3/14 5:11 CH

    Vô cùng cảm động những gì anh viết về Bùi Thị Minh Hằng (BTMH) . Tấm hình ở dưới cuối là tấm hình cũ và tôi đã ứa nước mắt cho tấm hình nầy , tôi đã còm và kể với anh lâu rồi ! Giờ nhìn lại vẫn xúc động anh Thụy ạ ! Nhìn hai anh em của anh ai cũng mếu máo làm người khác không cầm được nước mắt .
    Ôi đời là bể khổ , không những trời làm cho con người khổ mà loài người ngu dại cũng gây thêm đau khổ cho con người thêm hơn , loài người đây là lũ khốn nạn CSVN . Nhưng tôi có niềm tin mãnh liệt rằng làm một con người phải biết ăn năng nhỏ lệ , và đau khổ làm con người tâm hồn mới thăng tiến , nói vậy thì đau khổ rất cần thiết để cho tâm hồn chúng ta có cơ hội trong sáng và lung linh hơn , cần thiết như xăng để đốt cháy thì xe mới chuyển động được, để linh hồn bước vào một cõi " Văn minh tâm hồn " , văn minh vật chất không thể đem so sánh được với văn minh tâm hồn ! Và có thể làm một chứng minh rõ ràng rằng : " Khi ta thấy ai có tâm hồn biết xót xa trước khổ đau của kẻ khác thì ta biết chắc là cái quả nó sẽ tốt lành ! Hay ngược lại thấy những ai gặt hái được cái quả tốt lành , thì biết tâm hồn họ đã từng trải qua yêu thương và biết chia sẻ với kẻ khác ! " Chào anh.

    Trả lờiXóa