Chắc chắn rồi, nhưng cũng cần hỏi lại
Nền tảng nào là móng của niềm tin??...
Và có phải tương lai nào cũng sáng???...
Đặt niềm tin vào những thứ mù mờ
Như lý thuyết về những điều không tưởng
Những bài thơ của một thời cưởng vận
Mù mịt tương lai, mấy thế hệ tiêu tùng
Những bài thơ của một thời cưởng vận
Mù mịt tương lai, mấy thế hệ tiêu tùng
Những phạm trù lý tưởng của một thời
Hiên tượng, …
Bản chất,…
Sự thật ở đâu?...
“Hình thức” là phương tiện
Hay là thứ xa hoa?...
Để “nội dung” cũng thành đồ xa xỉ
“Hình thức” không quyết định “nội dung”
Sao người ta lại vin vào lý lịch
Để trăm hoa đua nở trên đất bắc năm nào
Cùng “đấu tố” cho máu đổ ngập đồng
Để gọi là vượt qua thời gian khó
Đau xé lòng những con người chính hiệu
Mà “bản chất” là những kẻ thiện lương
Vì yêu nước sa vào đường bĩ cực
Địch ở trong lòng….
Hay tồn tại ở niềm tin lệch lạc
“Cái chung” của dân tộc
Hay “cái riêng” của những nhà quản lý
“Tồn tại tất yếu” như những “qui luật bù trừ”
“Nội dung” tham quyền, tham nhũng, bảo thủ độc tài
Được che đậy dưới “hình thức” “vì dân”
Ma ma, phật phật, đập miếu, phá nhà thờ
Là bản chất của những nhà quản lý?
Họ muốn nó luôn tồn tại vĩnh hằng,
Và vương quyền cùng song song tồn tại
Duy ý chí cái chung của dân tộc xuống tận cùng thứ cấp
Biện pháp là cắm đại mấy nén nhang
Quăng ra thêm năm, ba đồng bạc lẻ
Xé nhỏ lý thuyết vi mô để kiến thiết vĩ mô
Tô điểm đời riêng bằng những tệp đô la,
Để đất đen biến thành bùn đỏ
Muốn cỏ khô phút chốc hóa phượng hoàng
Giao đất, giao rừng, khai khoáng lung tung…
Mà để giao thì trước nhất phải thu hồi
Giọt nước mắt bạc lòng trong, ngoài vòng lao lý
Để biển, đảo, ngư trường lạ hoắc những con tàu
Ngư dân nghèo, lực lượng chính xông pha
Máu nhuộm hồng đời ngư phủ vô danh
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền là lẽ “tất nhiên”
Hay tất cả chỉ là điều “đơn nhất”
“Nguyên nhân” nào là “khả năng”
Cho “hiện tượng” là “kết quả” của đói nghèo, dốt nát
Hay tất cả chỉ là sự “ngẩu nhiên”
Khi những người thể hiện lòng yêu nước
Bị tròng vào đầu mấy cái Ok là sự “tất nhiên”
Nhà quản lý thời nay thành đạo diển
Nói còn hay hơn hát gấp vạn lần
Và “tất nhiên” những nghệ sĩ chính hiệu
Đớ lưỡi luôn khi xem họ làm trò
Mặt dân tộc bị người ta đạp thẳng
Ung dung như bước lên bậc công hầu
Có cái gì “phủ định” ở đây không?
Hay tất cả chỉ là điều “tất yếu”
Tương lai một bước hóa thành tai ương.
Biện chứng nào lý giải một niềm tin?
Làm nền tảng cho tương lai cất bước
Hiên tượng, …
Bản chất,…
Sự thật ở đâu?...
“Hình thức” là phương tiện
Hay là thứ xa hoa?...
Để “nội dung” cũng thành đồ xa xỉ
“Hình thức” không quyết định “nội dung”
Sao người ta lại vin vào lý lịch
Để trăm hoa đua nở trên đất bắc năm nào
Cùng “đấu tố” cho máu đổ ngập đồng
Để gọi là vượt qua thời gian khó
Đau xé lòng những con người chính hiệu
Mà “bản chất” là những kẻ thiện lương
Vì yêu nước sa vào đường bĩ cực
Địch ở trong lòng….
Hay tồn tại ở niềm tin lệch lạc
“Cái chung” của dân tộc
Hay “cái riêng” của những nhà quản lý
“Tồn tại tất yếu” như những “qui luật bù trừ”
“Nội dung” tham quyền, tham nhũng, bảo thủ độc tài
Được che đậy dưới “hình thức” “vì dân”
Ma ma, phật phật, đập miếu, phá nhà thờ
Là bản chất của những nhà quản lý?
Họ muốn nó luôn tồn tại vĩnh hằng,
Và vương quyền cùng song song tồn tại
Duy ý chí cái chung của dân tộc xuống tận cùng thứ cấp
Biện pháp là cắm đại mấy nén nhang
Quăng ra thêm năm, ba đồng bạc lẻ
Xé nhỏ lý thuyết vi mô để kiến thiết vĩ mô
Tô điểm đời riêng bằng những tệp đô la,
Để đất đen biến thành bùn đỏ
Muốn cỏ khô phút chốc hóa phượng hoàng
Giao đất, giao rừng, khai khoáng lung tung…
Mà để giao thì trước nhất phải thu hồi
Giọt nước mắt bạc lòng trong, ngoài vòng lao lý
Để biển, đảo, ngư trường lạ hoắc những con tàu
Ngư dân nghèo, lực lượng chính xông pha
Máu nhuộm hồng đời ngư phủ vô danh
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền là lẽ “tất nhiên”
Hay tất cả chỉ là điều “đơn nhất”
“Nguyên nhân” nào là “khả năng”
Cho “hiện tượng” là “kết quả” của đói nghèo, dốt nát
Hay tất cả chỉ là sự “ngẩu nhiên”
Khi những người thể hiện lòng yêu nước
Bị tròng vào đầu mấy cái Ok là sự “tất nhiên”
Nhà quản lý thời nay thành đạo diển
Nói còn hay hơn hát gấp vạn lần
Và “tất nhiên” những nghệ sĩ chính hiệu
Đớ lưỡi luôn khi xem họ làm trò
Mặt dân tộc bị người ta đạp thẳng
Ung dung như bước lên bậc công hầu
Có cái gì “phủ định” ở đây không?
Hay tất cả chỉ là điều “tất yếu”
Tương lai một bước hóa thành tai ương.
Biện chứng nào lý giải một niềm tin?
Làm nền tảng cho tương lai cất bước
1 giờ 10 phút, Mùng năm tết nhâm Thìn (27/01/2012)
Bùi Nguyên
Tác giả gửi qua email
Tác giả gửi qua email
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét