ĐĂNG HUY VĂN
(Viết tặng Trần Thị Lam(*) nhân Ngày của Mẹ)
Tiếng ai hay tiếng mẹ Lam?
À ơi bên võng con nằm, mẹ ru
Câu thơ xưa của Nguyễn Du
Sơn Dương đã nhượng giặc Tàu, đúng không?
Để giờ ven biển Miền Trung
Bạt ngàn cá chết mênh mông dạt bờ!
Bốn ngàn tuổi vẫn ngây ngô
Bờm chê bè gỗ, ngồi chờ nắm xôi
Xót xa thay nước non tôi!
Bờm xưa khố rách nay ngồi chiếu trên...
Từ biển đảo đến đất liền
Bờm rao bán tuốt lấy tiền mua xôi
Một nắm xôi-vạn mạng người
Làm nên Cải Cách một thời Bờm yêu(**)
Đất nước mình đẹp bao nhiêu Vào tay Bờm chỉ làm liều đổi xôi
Ai về Hà Nội mà coi
Tỷ Đô đường sắt trên trời trái ngang!
Ai về xứ Thái-thép-gang
Mà xem dự án dở dang của Bờm
Nhiều ngàn tỷ đã bôi trơn
Nay thành sắt vụn công trường Thái Nguyên!
Ngày xưa biển đảo bình yên
Là nơi chài lưới của nghìn vạn dân
Nay "tàu lạ" đến xí phầnChiếm Hoàng Sa lại cướp dần Trường Sa! Ai về Hà Tĩnh quê ta Thăm Nguyễn Du những xót xa xé lòng Sở Khanh thành bậc "anh hùng" Tượng đài nghìn tỷ trải cùng núi non... Mẹ Lam nhớ dạy các con Nghìn sau non nước mãi còn Biển Đông Ngày mai bia đá, tượng đồng Chỉ trong phút chốc vùi trong tro tàn! Ngày của Mẹ, 8/5/2016 Ts. Đặng Huy Văn |
(*), Đặng Huy Văn Blog : ĐÂT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔN
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét