Không có gì không có
gì
Trừ những thứ đã rơi vào địa ngục...
Tôi muốn vẽ một mũi tên
Trên đùi tôi chỉ vào bộ phận không nhỏ của
tôi
Nhưng tôi không làm được
Vì hai mắt tôi bị mờ và nhức
Trong giấc mơ
Thậm chí dù là người hay mơ mộng
Vì thích đi chơi với người yêu cạnh một
dòng sông
Hay chiều hoàng hôn hối tiếc
Nhưng nàng có cho tôi được Tự Do hay
không, tôi không biết
Nhưng tôi biết
Một bài thơ khủng khiếp
Trên nồi cơm run rẩy ngày hôm nay
Tự Do trên đất nước này
Không phải chỉ là sự cộng hưởng với tư
tưởng
Tiếng khóc đòi tự do của thơ tôi hôm nay
Chỉ là tiếng vo ve của con muỗi
Đang đốt vào phần da mặt làm bằng inox
Của những kẻ vẫn điềm nhiên đi dạy người
khác làm người tử tế
Và tự trọng
Có thể tôi sẽ bị ù tai
Vì muốn duy trì một tiếng vang vọng lại
Một khoảnh khắc khốn nạn
Của bọn đội lốt người
Một kinh nghiệm quái gở
Kinh dị
Khi dân tộc này đất nước này
Cái dạ dày của nhân dân đã bị đánh bại
Trở thành hèn nhát
Bởi tình yêu của những con quỷ râu xanh có
cái Tự Do rất tử tế
Tất cả đã bắt đầu
Chưa kết thúc
Một vở kịch
Người ta đang diễn vai Tự Do như chưa bao
giờ có ai diễn hay và lâu như vậy
Và đầy tự trọng
Thơ có gặp ác mộng?
Sao Thơ lại nghiến răng
Khi nhìn vào những bữa ăn
Của những gương mặt phởn phơ tự cao tự đại
nghĩ Thơ đang chơi dại
Họ lợi dụng sự báo thù
Và cả những nhà thơ giả vờ ngây thơ
Không biết đến những người bị bắt vì vô
tội
Bị hãm hiếp cả tâm trí
Những nhà thơ luôn viết tắt hay ẩn dụ bất
cứ điều gì liên quan đến Chân Lý
Và Tự Do luôn luôn là những hội thảo thoả
thích
Truyền thông điệp về một thứ Tự Do ngày
càng tinh nghịch
Những yến tiệc ngon như cổ tích
Nghịch lý khi bạn đang chơi với một cái
hộp
Bạn lại thích đóng vai Tự Do
Mỉa mai thương hại người khác
Nhưng tại sao bạn không tự thương xót lấy
chính mình?
Trái tim bạn có lỗi gì đâu mà bạn mang nó
ra xào nấu
Biến tấu
Thành một bữa ăn
Mà khi nuốt vào bạn sẽ thấy nước mắt Đỗ
Phủ
Như mây mù
Trên bàn ăn và trên mắt bạn
Sao bạn cứ nghĩ mọi người khốn nạn?
Lạnh thấm ra từ trái tim đã chết
Bạn vẫn hoang tưởng rằng nó sẽ di chuyển
Cho đến hết con đường mòn kinh hoàng của
loài rắn
Dấu hiệu duy nhất của con quái vật vẫn còn
sống
Là sự điên rồ
Và bạn muốn bài thơ trở thành lễ hợp hôn
của ma quỷ
Bạn cố hét lên trong đêm đen
Có cả mùi của sợ hãi và mùi của bữa ăn
Và nó là cách nhanh nhất cho bạn thở hơi
cuối cùng
Trước khi mọi thứ chấm dứt cùng với linh
hồn của bạn
Đang giảng bài tử tế của Tự Do
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét