Chầm
chậm trong chiều thu gió bay
Lối
nhỏ rừng hoang lá phủ dày
Tha
hương đã mấy mùa phong đỏ
Tôi
nén tủi hờn trong đắng cay.
Kỷ
niệm ngày nào mãi xót xa
Nhớ chiều thu ấy hoàng hôn rụng
Nhìn
lá phong rơi đỏ trước nhà.
Gió
gọi sang đông, lạnh cuối mùa
Em
rằng anh ạ sắp tàn thu
Ngày
mai người đã nơi xa lắm
Biết
có còn thương, có đợi chờ.
Kỷ
vật đơn sơ cuốn sổ hồng
Ép
vào hai chiếc lá thu phong
Run
run nét chữ mềm như lá
Em
mãi chờ anh chẳng đổi lòng.
Tôi
đi rong ruổi kiếp phong trần
Chân
trời góc bể chực mòn chân
Lênh
đênh muôn dặm phương trời thẳm
Những
cánh thư đi cũng lạnh dần.
Cặp
lá phong xưa tôi vẫn giữ
E
ấp tình em tuổi má đào
Nhớ
nhau lại mở ra thầm ngắm
Lòng
lại dâng tràn những ước ao.
Tôi
về cũng một chiều thu vỡ
Bến
cũ đò ngang đã giữa dòng
Ngập
ngừng hỏi nhỏ người sang chợ
Biết
được tin em đã lấy chồng.
Im
lặng hoàng hôn, tím đáy trời
Đò
còn lại một chuyến này thôi
Bơ
vơ quán trọ sầu ly đắng
Bỗng
thấy quê ta hoá đất người ...
Hôm
nay tìm lại kỷ niệm xưa
Thấy
bóng em trong mỗi dòng thư
Người
xưa … Năm ấy … Ai còn nhớ
Có
biết rằng ai vẫn đợi chờ.
TƯỜNG
THUỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét