Nhân các chuyện quốc sự nóng bỏng, mời bà con đọc lại một bài của tôi viết cách đây hơn 3 năm, kính nhờ các trang mạng
công bố giùm, trân trọng cám ơn.
BÙI MINH QUỐC
TÔI HOAN NGHÊNH MỘT NỬA THỦ TƯỚNG
NGUYỄN TẤN DŨNG VÀ CỰC LỰC PHẢN ĐỐI NỬA KIA
Một nửa mà tôi hoan nghênh là
hình ảnh thủ tướng khi đến thăm đại tướng Võ Nguyên Giáp ngày 07.05.2009 đã nói
với đại tướng: “Chính phủ xin tiếp thu ý kiến của đại tướng về dự án bô-xít Tây
Nguyên”.
Nửa kia mà tôi cực lực phản đối
là hình ảnh thủ tướng trong cuộc tiếp xúc với cử tri Hải Phòng ngày 09.05.2009
lại khẳng định: “đưa ngành công nghiệp khai thác quặng bô-xít trở thành một
ngành công nghiệp lớn của đất nước; góp phần thúc đẩy sự phát triển kinh tế-xã
hội vùng Tây nguyên”, nghĩa là ngược hẳn với ý kiến đại tướng mà 2 ngày trước
thủ tướng vừa trịnh trọng tuyên bố tiếp thu.
Ý kiến của đại tướng là rất rõ
ràng và dứt khoát, đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần: không nên khai thác bô-xít
Tây Nguyên.Đây là một ý kiến đúng; đúng với các kết luận khoa học, đúng với chủ
trương của Đảng trước đại hội 9, đúng với chủ trương “hạn chế xuất khẩu tài
nguyên thô” ghi trong báo cáo chính trị của đại hội 9, và bao trùm lên tất cả
là đúng với lòng dân, ý dân, chí dân, bày tỏ bước đầu qua hàng ngàn chữ ký đã được
gửi đến Quốc hội, chính phủ, và hàng nghìn người đang tiếp tục ký.
“Tiếp thu” nghĩa là chân thành
tiếp nhận nhằm thực hiện theo điều đúng, sửa chữa điều sai.
Thấy hiện ra một tình hình ngược
nhau giữa ý kiến của đại tướng Võ Nguyên Giáp - cũng là của đa số đảng viên và
nhân dân - với chủ trương của Bộ chính trị..
Chủ trương của Bộ chính trị hiển
nhiên là sai, sai từ gốc, rất nghiêm trọng, lại càng trở nên hết sức nghiêm
trọng khi hợp tác với Trung Quốc.
Trước đại hội 9, không có chuyện
bô-xít, vì, như đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nêu rõ, sau khi cân nhắc kỹ ý kiến
tư vấn của chính phủ Liên Xô (lúc ấy là bạn chí thiết, luôn là nước giúp đỡ lớn
nhất cho Việt Nam và đang rất cần nhôm), ta không chủ trương khai thác bô-xít ở
Tây Nguyên.
Tại đại hội 9, chữ “bô-xít” – mà
nay đang vang lên nhức nhối hàng ngày hàng giờ trong lòng mỗi người dân Việt -
chỉ xuất hiện, có vẻ như thoáng qua, trong báo cáo kinh tế.Còn trong báo cáo
chính trị, một văn kiện quan trọng bao trùm, thì ghi rõ “hạn chế xuất khẩu tài
nguyên thô”.Các đại biểu đại hội Đảng lần thứ 9 khi biểu quyết thông qua các
văn kiện, liệu có mấy người hiểu được ý nghĩa tiềm ẩn của cái chữ “bô-xit” chìm
lẫn giữa hàng loạt tên các tài nguyên khác trong báo cáo kinh tế? Chắc là không
có mấy người.Nhưng Bộ chính trị, ít nhất là các ủy viên chủ chốt trong bộ chính
trị thì hiểu.Và 6 tháng sau thì cái ý nghĩa tiềm ẩn ấy bắt đầu bộc lộ khi chữ
bô-xít xuất hiện trong thông cáo chung Nông Đức Mạnh – Giang Trạch Dân ngày 03
tháng 12.2001.
Tuy hai nước Việt - Trung đã có
quan hệ ngoại giao bình thường, nhưng thế lực bành trướng Bắc kinh vẫn không
ngừng xúc tiến chiến lược bao vây, xâm lấn, xâm nhập phá hoại nhiều mặt nhằm
kiềm chế, khống chế đi tới thôn tính đất nước ta.Trung Quốc đại lục với Đài
Loan tuy xung khắc nhau về chính trị nhưng lại đồng hành trong chủ nghĩa bành
trướng (gần đây thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, thiếu tướng Lê Văn Cương, kỹ sư
Doãn Mạnh Dũng lại nhấn mạnh và nêu thêm những cảnh báo cập nhật).Bộ chính trị
biết rất rõ điều đó, thế thì tại sao tổng bí thư Nông Đức Mạnh lại tự tiện đem
một nguồn tài nguyên quốc gia quan trọng trên một địa bàn chiến lược hiểm yếu
vào bậc nhất để hợp tác làm ăn với thế lực ấy? Khi ký thông cáo chung này, tổng
bí thư Nông Đức Mạnh đứng trên lập trường chính trị nào? Lập trường Tổ Quốc
trên hết, quyền dân trên hết, hay lập trường ý thức hệ giai cấp là thống soái,
bộ chỉnh trị là cơ quan quyền lực trùm lên đất nước, Quốc hội trong thực chất
cũng chỉ là cơ quan thừa hành của Bộ chính trị?
Sau thông cáo chung nêu trên,
việc hợp tác với Trung Quốc khai thác bô-xít Tây Nguyên đã được âm thầm xúc
tiến theo qui trình lộn ngược một cách khuất tất, đến khi lộ ra thì mọi người
mới giật mình trước tình trạng mà đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc gọi là
“việc đã rồi”.Xin mời đọc lại những dòng tâm huyết gửi Bộ chính trị của thiếu
tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ nước ta tại Trung Quốc từ năm 1974 đến
năm 1989: “…mãi đến gần đây được đọc thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp và hàng
trăm ý kiến không đồng tình của các nhà khoa học, cán bộ và người dân ở khắp
Bắc - Trung - Nam, tôi mới biết ta đồng ý cho Trung Quốc khai thác bauxit ở Tây
Nguyên. Nguy hiểm quá!”.
Tôi (BMQ) xin nhắc lại: “Nguy
hiểm quá!”!
Chủ thể gây ra tình hình nguy
hiểm ấy là ai?
Là Bộ chính trị.
Cùng với tiếng than sửng sốt của
vị tướng lão thành cách mạng 70 tuổi đảng là tiếng cảnh báo gay gắt khẩn thiết
của nhiều nhà khoa học, nhà văn hóa, nhà quân sự: đây là thảm họa hủy diệt môi
trường thiên nhiên và văn hóa, gây xáo động xã hội, là tạo chỗ đứng chân cho
thế lực bành trướng tại mái nhà Việt Nam và Đông Dương.
Theo tôi, Bộ chính trị đã phạm
mấy sai lầm hết sức nghiêm trọng như sau:
-Làm ngược lại chủ trương của
Đảng trước đại hội 9 và trái với báo cáo chính trị của đại hội 9.
-Xa rời lập trường dân tộc, làm
hại cho đất nước, làm lợi cho thế lực bành trướng, vi phạm Hiến pháp, luật
pháp, tự cho mình vượt quyền cơ quan quyền lực cao nhất là quốc hội để đem tài
nguyên quốc gia đi hợp tác với một đối tượng đang chiếm đóng một phần lãnh thổ
nước ta.
-Không chấp hành chủ trương dân
biết dân bàn của Đảng, đặt toàn Đảng toàn dân trước một việc đã rồi, giấu diếm
nhân dân để làm việc sai trái.
Các việc làm sai trái nêu trên
không diễn ra đơn lẻ, tình cờ, mà diễn ra một cách có hệ thống liên quan chặt
chẽ với các việc sai trái khác như:
-Dung túng cho tổng cục 2 tiến
hành hoạt động phá hoại có hệ thống kéo dài
-Phá hội trường Ba Đình, một di
tích lịch sử liên quan đến chủ tịch Hồ Chí Minh và nhiều sự kiện trọng đại của
Đảng và Nhà nước (tôi chắc rằng cái ngày mà mảng tường đầu tiên của hội trường
Ba Đình vỡ toang dưới những nhát búa choòng trong tay các công nhân Việt Nam
thì mấy tay trùm bành trướng ở Bắc kinh rung đùi nâng cốc bảo nhau: Hảo lớ!
Việt Nam
lại vừa được ban cho một bài học nữa, nhưng lần này do chính Hà Nội thực hiện
tại Ba Đình lịch sử!).
-Mở rộng Hà Nội một cách vô căn
cứ.
-Đàn áp những người biểu tình
chống giặc bành trướng xâm chiếm Hoàng Sa Trường Sa.Trong lịch sử dân tộc ta,
lần đầu tiên có một triều đại tự nhận là yêu nước lại đàn áp người dân xuống
đường bày tỏ lòng yêu nước!
-Cấm đoán việc tái bản và xuất
bản các công trình nghiên cứu, các tác phẩm văn học nghệ thuật về đề tài chủ
nghĩa bành trướng Trung Quốc, về cải cách ruộng đất và chỉnh đốn tổ chức, về
cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam và giúp nước bạn Cam-pu-chia thoát họa diệt
chủng, về cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc, về cuộc chiến chống bành trướng
Trung Quốc trên biển Đông…, trong khi đó thì vừa dung túng cho nhà xuất bản Văn
Học in trên bìa 4 cuốn “Ma chiến hữu” những lời ca tụng cuộc chiến tranh Trung
Quốc xâm lấn nước ta năm 1979 lại vừa đàn áp nhà xuất bản Đà Nẵng, báo Du
lịch vì 2 cơ quan này đã mạnh dạn đề cập đến các đề tài nêu trên, đồng thời
suốt nhiều năm dài kể cả trong dịp kỷ niệm 30 năm (1979 – 2009) lại không tổ
chức tưởng niệm xứng đáng các liệt sĩ đã hy sinh tại các mặt trận ấy.Tất cả
những việc làm đó gây hậu quả rõ rệt là làm suy yếu tinh thần chiến đấu của
quân đội ta, nhân dân ta, suy yếu nội lực dân tộc.
Bảo rằng khai thác bô-xít
Tây Nguyên là chủ trương lớn của Đảng, vậy mục tiêu dân chủ ghi trong di chúc
của chủ tịch Hồ Chí Minh và trong cương lĩnh chính trị từ đại hội Đảng lần thứ
9 không phải là chủ trương lớn ư? Nhìn thẳng vào sự thật, nói đúng nói rõ sự
thật, dân biết dân bàn công khai, đó không là chủ trương lớn ư? Bộ chính trị
hầu như không làm gì để thực hiện mà lại luôn hoạt động chống lại các chủ
trương lớn ấy, trong khi ngấm ngầm và hối hả lao vào xúc tiến “chủ trương lớn”
khai thác bô-xít Tây Nguyên bất chấp bao nhiêu cảnh báo và phản đối.
Còn nhiều vấn đề nghiêm trọng
khác nữa, tôi chỉ nêu một số việc nổi cộm nhất.
Tóm lại, theo nhận xét của riêng
tôi, các việc làm của Bộ chính trị mà tôi vừa kể chính là hành vi nội xâm, là
hành động Lê Chiêu Thống hiện đại núp sau thẻ đỏ ngồi giữa nhà đỏ.Bộ chính trị
cần “tự xem lại mình” (cụm từ của ủy viên Bộ chính trị Nguyễn Minh Triết) xem
có đúng thế không? Tôi thấy sự thật đúng là như thế, một sự thật đau lòng chưa
từng có trong cuộc đời tôi, mà chắc chắn là cả trong cuộc đời đại đa số đảng viên
và toàn thể những người dân Việt đã một lòng theo Đảng.
Trong Bộ chính trị có bao nhiêu
phần trăm biểu quyết tán thành các quyết định sai lầm nêu trên? Bao nhiêu phần
trăm không tán thành? Tôi chưa biết.Nhưng bây giờ thì thấy ít nhất có một nửa
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng biểu thị thái độ muốn nhích chân tách khỏi trách
nhiệm về các quyết định sai lầm đó để đến đứng gần hơn với đại tướng Võ Nguyên
Giáp, với nhân dân.Nhiều anh em bảo tôi, cái nửa này là giả, cái nửa hiện ra ở
Hải Phòng mới là thật, nhưng tôi cứ tạm tin lời phát biểu của thủ tướng với đại
tướng Võ Nguyên Giáp hôm 07.05.2009 là thật lòng, vì thủ tướng từng tuyên bố
rất hùng hồn: “Tôi ghét nhất sự dối trá”.
Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết,
tác giả của lời phát biểu gây được nhiều chú ý.thiện cảm “tôi thấy cần phải tự
xem lại mình” bây giờ đang nghĩ gì? Ông thuộc vào cái phần trăm đa số hay phần
trăm thiểu số trong Bộ chính trị?
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú
Trọng thì tỏ rõ một thái độ công chức chỉn chu và lạnh lùng:“Không phải bất kỳ vấn đề nào cũng
đưa ra lấy ý kiến của Quốc hội mà còn tùy thuộc vào quy mô, tầm cỡ của các dự
án. Trong khi đó, quy mô mỗi dự án bô-xít Tân Rai và Nhân Cơ mới chỉ là hơn 600
triệu đôla".Người đứng đầu cơ quan đại diện cho dân được Hiến
pháp qui định là cơ quan quyền lực tối cao lại dửng dưng đứng ngoài mối bức xúc
nóng bỏng của nhân dân về an ninh quốc phòng mà ông thừa biết đã được nói giùm
qua bức thư của lão thành cách mạng Nguyễn Trọng Vĩnh:”Chúng ta đều biết Trung
Quốc xây dựng căn cứ hải quân hùng mạnh ở Tam Á đảo Hải Nam, nói thẳng ra là
không phải để chống kẻ thù xâm lược nào, mà là đe doạ Việt Nam và sẵn sàng chờ
thời cơ thôn tính nốt Trường Sa của chúng ta, sau khi đã nhanh tay chiếm Hoàng
Sa từ tay Chính quyền Sài Gòn. Nay lại để Trung Quốc khai thác bauxit ở Tây
Nguyên thì sẽ có năm, bảy nghìn hoặc một vạn công nhân hay quân nhân Trung Quốc
đến cư trú và hoạt động tại đây, sẽ hình thành một “thị trấn Trung Hoa”, một “căn
cứ quân sự” trên địa bàn chiến lược vô cùng xung yếu của chúng ta (vũ khí đưa
vào thì không khó gì). Phía Bắc nước ta, trên biển có căn cứ hải quân hùng
mạnh, phía Tây Nam nước ta có căn cứ lục quân trang bị đầy đủ thì độc lập, chủ
quyền mà chúng ta đã phải đổi bằng hàng triệu sinh mạng cùng xương máu sẽ như
thế nào?!”
Còn bộ trưởng Bộ quốc phòng Phùng
Quang Thanh?
Không biết giờ đây đại tướng bộ
trưởng Bộ quốc phòng Phùng Quang Thanh nghĩ gi? Liệu trong ông còn đập trái tim
của người lính Việt Nam ?
Trước tình hình nguy hiểm này, ông có thấy cần phải gọi hồn các đồng đội đã bỏ
mình ở biên giới Tây Nam, ở Cam-pu-chia, ở biên giới phía Bắc, trên biển Đông,
hãy bật mồ đứng dậy hỏi thẳng Bộ chính trị: tại sao mấy chục năm qua lại cấm
không cho sách báo nhắc gì đến họ? Ông ăn nói thế nào đây với các gia đình liệt
sĩ, gia đình quân nhân, với các chiến sĩ, sĩ quan đang ngày đêm phơi mình sương
gió giữ từng tấc đất tấc biển khi Bộ chính trị âm thầm để cho những binh đội
trá hình của Trung Quốc luồn vào cắm ở Tây Nguyên? Những người lính lấy
đâu tinh thần để xông lên diệt giặc khi họ biết rằng nếu họ bỏ mình vì Tổ Quốc
thì những người lãnh đạo tối cao cũng sẽ không cho nhắc nhở gì tới sự hy sinh
của họ? Họ làm sao còn đủ ý chí cầm nổi khẩu súng nhằm về phía giặc khi nhận ra
thực chất họ đang phải sống thân phận của người canh giữ túi vàng két bạc cho
những kẻ ngồi trên đầu họ ngoài miệng luôn cao giọng hô to Tổ Quốc nhưng bàn
tay ngấm ngầm đưa giặc vào ngự trên sống lưng Tổ Quốc?
Tóm lại, Bộ chính trị đang tự đặt
mình vào vị trí để nhân dân xem xét về tư cách yêu nước.
Và Bộ chính trị đang đẩy toàn thể
đảng viên vào tình thế nếu giữ tư cách đảng viên thì mất tư cách yêu nước.
Nay mai khi đưa ra thảo luận ở
Quốc hội, nếu các đại biểu là đảng viên làm theo chỉ thị của Bộ chính trị phải
biểu quyết cho thực hiện dự án khai thác bô-xít Tây Nguyên (như đã từng làm với
vụ phá hội trường Ba Đình và vụ mở rộng Hà Nội) thì nhân dân sẽ coi các đại
biểu đó không còn tư cách yêu nước, không còn tư cách đại diện cho dân mà chỉ
là cánh tay nối dài của Bộ chính trị.
Lão thành cách mạng Nguyễn Trọng
Vĩnh nghiêm khắc cảnh tỉnh:
“Đành rằng các đồng chí có quyền,
muốn làm gì cũng được, quyết định thế nào cũng được, nhưng cũng nên quan tâm dư
luận, lắng nghe những lời phân tích lợi, hại, phải, trái mà suy nghĩ cân nhắc.
Từ xưa đến nay, ở triều đại nào cũng vậy, chủ trương, chính sách ích quốc, lợi
dân thì được dân ủng hộ, chủ trương chính sách sai trái tổn quốc, hại dân thì
dân oán. Dân oán, mất lòng tin thì khó yên ổn và thịnh vượng được. “Quan nhất
thời, dân vạn đại”, “vua cũng nhất thời, dân vạn đại”.
Lâu nay Bộ chính trị luôn hành xử
theo cung cách “lẽ phải thuộc về kẻ mạnh” thâu tóm quyền lực độc tôn vào tay
mình, lấy quyền lực thay cho lẽ phải, coi thường ý kiến của các lão thành, của
giới trí thức và nhân dân, coi thường sức mạnh của lẽ phải.
Nhưng nhân dân và đại đa số đảng
viên tuy không còn tin ở Bộ chính trị nữa song không bao giờ mất niềm tin ở sức
mạnh của lẽ phải, một sức mạnh muôn đời, muôn nơi, muôn người và nhất định sẽ
chiến thắng bạo quyền.Ngay giữa lòng Bộ chính trị, nơi chóp đỉnh bộ máy quyền
lực luôn ở thế độc tôn không có sự giám sát độc lập, không có cơ chế hãm, khiến
con người từng ngày từng giờ bị cuốn theo mê lộ của những tham vọng vị kỷ, thì
hạt mầm sức mạnh của lẽ phải vẫn luôn tồn tại, dù rất nhỏ nhoi và chỉ mới
thoáng hiện ở một nửa con người thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong buổi đến thăm
đại tướng Võ Nguyên Giáp nhân dịp kỷ niệm 55 năm chiến thắng Điện Biên Phủ.Và
tôi tin rằng không chỉ có một nửa con người thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và dẫu
một nửa này chưa phải là sự thành tâm thì ít ra cũng là một sự thức thời.
Thức thời để nhận thấy rằng đã
xuất hiện ngay trong Đảng một đòi hỏi phải tách Đảng ra làm hai, đại đa số đảng
viên tử tế tất yếu sẽ tiến tới một sự lựa chọn xé rào mới bằng bản lĩnh và
phương pháp Kim Ngọc và Võ Văn Kiệt, dứt khoát không tiếp tục cam chịu làm con
rối, làm bình phong cho trò xiếc về tổ chức mà nguyên phó ban tổ chức trung
ương Nguyễn Đình Hương đã thẳng thắn vạch rõ là thủ đoạn sắp đặt nhân sự trong
tay một nhóm người.Cái con người tách đôi của thủ thướng Nguyễn Tấn Dũng chính
là biểu hiện cái sự thật đau đớn và ghê tởm kinh niên không còn che giấu được
nữa: trong lòng một đảng cầm quyền cùng chung danh xưng từ lâu đã chứa đựng hai
đảng đối nghịch nhau về tiêu chí chính trị, về lẽ sống, lối sống, mức sống.
Tách Đảng ra làm hai chính là đáp
ứng một yêu cầu cả khách quan lẫn chủ quan không gì cưỡng nổi, như thế vừa dễ
xử cho mọi đảng viên vừa là thức thời trước sức ép của qui luật: một đảng của
số ít các quan chức hoạt động để giữ ghế, một đảng của số đông các đảng viên tử
tế nguyện dâng trọn đời vì dân vì nước, quyết giữ trọn tư cách yêu nước, tư
cách người chiến sĩ cách mạng chiến đấu vì độc lập dân tộc và vì quyền tự do
của mỗi con người.Hai đảng thi đua nhau, cạnh tranh nhau làm đầy tớ thật sự của
nhân dân, dân thấy đảng nào đúng là đầy tớ thật của mình thì dân chọn và tự
nguyện đóng góp gạo mắm để nuôi.Vậy thôi, đơn giản và rõ ràng vậy thôi, cần chi
lý lẽ vòng vo tam quốc về chỉnh đốn với xây dựng, về phê với tự phê lặp đi lặp
lại đến phát nhàm.
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét