Dù sợ hãi vẫn bao trùm, nhưng đâu đó, từ
những góc phố người ta vẫn chưa thôi lén lút bàn tán, ý kiến ý cò, nêu lên quan
điểm cùi bắp rể khoai của riêng mình về tổng cộng hai mươi sáu năm tù dành cho
ba tù nhân mới chính thức bước vào vòng lao lý theo điều 88 của BLHS.
Vụ án chưa kết thúc không vì có ai trong số
họ sẽ làm đơn kháng cáo theo thủ tục phục thẩm hay không? Mà bởi vì người ta
còn nhiều băn khoăn về lòng yêu nước và cái cách mà họ phải biểu hiện thế nào
cho đúng để đừng đi thẳng vào vòng 88 nói trên.
Có người bảo chắc chắn rồi VKS sẽ kháng
nghị cho mà coi. Người khác lại bảo có mà mơ, phiên tòa sơ thẩm đã kết thúc quá
đẹp, bị cáo nhận tội đã được hưởng sự khoan hồng của pháp luật rồi, đó chính là
sự “nhân đạo” mang đầy tính “nhân văn” của pháp luật XHCN, đừng ai mơ tưởng mà
đòi hỏi quá nhiều, không ai sống trên đất nước này mà không yêu nước, thế nhưng
muốn yêu thì cũng phải biết cách mà yêu, cứ từ từ ngồi đó mà chờ TW ra nghị
quyết rồi hướng dẫn, định hướng, dạy bảo cho từng cách chi ly về thế nào là
tình yêu nước, và công dân nên biểu hiện lòng yêu nước thế nào cho phải phép,
hình như yêu nước thời nay cũng đã trở thành một một thứ đặc quyền rồi cũng
nên, chưa từng nghe người ta nói “ đã có đảng và nhà nước lo” rồi hay sao? Đừng trẻ người non dạ như cô bé sinh viên năm
ba Nguyễn Phương Uyên nghe lời xúi giục của của ai đó mà thể hiện lòng yêu nước
một cách hồn nhiên như cái cách mà cô ấy đã thực hiện để biết bao nhiêu là công
an, viên kiểm sát, tòa án phải mất công
mất sức lập chuyên án chuyên cần, tiêu tốn biết bao nhiều là tiền là của để
phát hiện, ngăn chặn, điều tra, tạm giữ, tạm giam, xét xử rồi tống tù tất cả
những ai dám cả gan thể hiện lòng yêu nước. Đó là cái cách mà người ta ổn định
nền an ninh chính trị quốc gia XHCN đó thôi mà.
Khi chưa có nghị quyết của TW về cách biểu
hiện của tình yêu nước thì mọi lời nói, tư tưởng việc làm … có liên quan đến
lòng yêu nước là chiếc cầu, là đường dẫn tất cả những người cả gan đó đi vào
vòng kim cô thời nay được hiện đại hóa dưới tện gọi là điều 88 của BLHS, cụ thể
là “ Tôi tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN”.
“ Tôi tuyên truyền chống nhà nước
CHXHCNVN”, cái tện nghe mỹ miều mà hàm chứa bao nhiêu là đau thương tột cùng,
mà làm vụn vỡ bao nhiêu là niềm tin, mà làm đắng lòng những người yêu chuộng sự
tự do thể hiện tình yêu nước thuần túy… và cho dù khi TW chưa ra nghị quyết về
yêu nước và cách thể hiện thì có lẽ điều 88 cũng có một sức hấp dẫn nhất định nào
đó nên ngày càng có nhiều người tự nguyện dấn thẩn bước vào vòng 88.
Hình như những người không có đủ diều kiện
để bàn tất cả mọi thứ xung quanh về vàng trong cái thời SJC cũng kịp để nhận ra
rằng: Từ điều 88 BLHS của nước CHXHCNVN”. nhiều mãng đời chợt thăng hoa, nhiều
tấm lòng yêu nước chợt tỏa sáng, nổi sợ hãi xung quanh điều 88 như bức màn đen
bao trùm lên toàn xã hội không còn đặc quánh như ngày nào mà dần tan loảng ra
như từng khối băng tan dưới ánh sáng mặt trời trong cái thời khí hậu nhiều biến
đổi.
Bùi Nguyên
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét