Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Nếu Lê Anh Hùng tâm thần thì Nguyễn Tường Thụy tâm thần nặng hơn

NGUYỄN TƯỜNG THỤY


Hai hôm nay, công luận xôn xao lên chuyện Lê Anh Hùng bị cưỡng bức vào trại tâm thần. Gọi là trại tâm thần cho dễ hiểu và cho đúng trường hợp của Lê Anh Hùng, chứ thực ra nó có tên là có cái tên mỹ miều là "Trung tâm bảo trợ xã hội II" thuộc Sở Lao động-Thương binh & xã hội Hà Nội tại Ứng Hòa.

Nghe cái tên chính thức sao mà nhân đạo vậy. Ấy vậy mà người được "bảo trợ" lại kinh hoàng. Bạn bè của người được "bảo trợ" cũng kinh hoàng luôn.

Việc đưa một người tâm thần vào trại, về danh nghĩa là nhân đạo. Nhưng trong trường hợp Lê Anh Hùng thì lại là phi nhân đạo. Nó có những điều bất thường mà ai cũng dễ nhận ra.

Blogger Lê Dũng viết trên blog Bùi Thị Minh Hằng:

Hà hà, nghe có vẻ rối rắm nhưng lại rất lộ liễu. Công an vào doanh nghiệp đòi gặp anh Hùng/đưa đi đâu đó/đưa vào TT bảo trợ xh tận Ứng Hoà/có ngay quyết định của phòng lao động thương binh xh quận Thanh xuân/có đơn của bà mẹ tám chục tuổi (ký vào trưa hôm nay, sau khi anh Hùng được đưa vào TT hơn nửa ngày )xe biển xanh của công an có mặt tại TT để "đề nghị" mẹ anh Hùng ký vào đơn được đưa con mình vào nhờ TT khám bệnh, chăm sóc/há há, đệch mịa cái vở kịch xứ mình nó dàn dựng sao thô thiển thế? vậy có ai tin nổi không thưa mấy bố luật sư, nhà báo, trí thức trí ngủ?

Ngưng trích.

Đủ thấy cái sự "nhân đạo" này nó rất chi là bất thường.

Giá như đơn thư của dân mà được giải quyết nhanh nhẹn rốt ráo như thế thì làm gì có cảnh dân oan suốt ngày diễu trên đường phố Hà Nội gõ cửa các cơ quan Nhà nước, ăn chực nằm chờ ở vườn hoa. Làm gì có chuyện đi kiện 10, 20 năm mà vẫn cứ phải theo đuổi, bất chấp hiểm nguy như bị đánh, bắt nhốt vào trại thậm chí bị tù đày.

Vậy Lê Anh Hùng là ai?

Là người đã 70 lần viết đơn tố cáo mấy vị to nhất nước tới các cơ quan tất nhiên là cũng to nhất, gửi đơn trực tiếp cho ông Dương Trung Quốc, đại biểu quốc hội về những việc tày đình.

Tôi đọc chỉ biết vậy vì vụ này nó kinh quá. Nhưng từ mấy hôm nay thì số người biết tới vụ này đã nhảy vọt thành con số khổng lồ. Rõ dại. Mà chưa chắc đã là dại, vì chuyện vô lý quá thì người ta hay giải thích bằng những mưu đồ. Mưu đồ trong chuyện này là gì người ta đoán theo hai hướng, một là nhằm vô hiệu hóa đơn tố cáo của Hùng, hai là cho Hùng chẳng qua chỉ là nạn nhân, là ruồi muỗi khi trâu bò húc nhau mà thôi. Ấy là tôi đọc trên mạng, thấy thiên hạ bàn tán như thế.

Chẳng ai tin là Lê Anh Hùng bị tâm thần vì cái sự ban cho anh được vào "trung tâm bảo trợ" do lòng "nhân đạo" nó lạ quá. Lạ hơn cả vụ 2 bao cao su ở khách sạn Mạch Lâm ngày nào. Việc lừa hoặc dọa một bà già để ký vào cái giấy xin vào trại đã làm sẵn không có gì khó.

Đến trại tâm thần tìm hiểu tình hình, Lã Việt Dũng kể:

Hôm qua vào Trung tâm bảo trợ xã hội hỏi về việc của Lê Anh Hùng, giám đốc trung tâm bảo đưa anh Hùng vào đây theo yêu cầu của mẹ anh ấy và của phòng LĐ-TBXH quận Thanh Xuân. Mình hỏi: 

- Thế lúc vào đây anh ấy có biểu hiện tâm thần gì không? Có gây nguy hại gì cho xã hội không?

- Không, anh ấy bình thường

- Trước khi nhận anh ấy vào, các anh có giám định gì không?

- Không, chúng tôi chỉ làm theo đơn và theo yêu cầu của trên

- Một người bình thường, đang có công ăn việc làm ổn định thì bị bà mẹ 70 tuổi lôi đi đưa vào trại, vậy bà ấy tâm thần hay anh Hùng tâm thần? Các anh đã giám định bà ấy chưa?

- Không, chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu của gia đình và của cấp trên!!!

Hôm nay hỏi ra mới biết, họ bắt anh ấy trong lúc làm việc đưa vào trại giam trước một ngày, hôm sau họ đánh một chuyến xe toàn an ninh đưa bà ấy vào thăm, rồi ép bà làm đơn xác nhận.

Ngưng trích.

Lê Anh Hùng tham gia đều đặn 4 cuộc biểu tình chống thằng "bạn vàng" trong năm vừa rồi. Lần nào tôi và Hùng cũng gặp gỡ, nói chuyện với nhau. Hùng ít nói, nhỏ nhẹ và khúc chiết, đặc biệt là thái độ khiêm tốn, không có gì tỏ ra mình "nguy hiểm" như ta thường thấy ở một vài người mới làm được vài việc con con, không luyên thuyên như những kẻ tâm thần. Hùng tham gia đá bóng hàng tuần trong đội NO-U FC. Tiếp xúc với Hùng, ai cũng quí tính cách của anh.

Hùng viết khá sắc sảo. Anh còn là dịch giả của một số cuốn sách về kinh tế thương mại. Tôi đọc bài của Hùng, nhận thức thêm được nhiều từ kiến thức chính trị, kinh tế của anh. Tôi rất nể khả năng tư duy của Hùng.

Nhưng một vài trang mạng chỉ đăng những bài bàn luận của anh chứ những lá đơn tố cáo kia tuyệt nhiên không ai dám động tới. Có lần gặp Hùng trong khi biểu tình, Hùng bảo những lá đơn tố cáo của cháu là thật và cháu chịu trách nhiệm cá nhân. Thế mà cháu gửi chỗ nọ chỗ kia không thấy ai đăng cả. Sao mọi người không nêu lên cho công luận biết. Tôi bảo: "Đơn tố cáo của cậu kinh bỏ mẹ, họ không dám đăng là phải. Tớ cũng hãi (khi nói thế, tôi đã thú nhận là mình cũng hèn).

Nhưng mấy hôm nay, chẳng cần trang nào đăng mà người ta nô nức tìm các bài viết của Hùng mà đọc, há mồm, tròn mắt kinh ngạc. Nhưng họ không nghi ngờ. Điều này có vẻ đang diễn ra theo đúng kịch bản theo hướng đoán thứ hai.

Cứ như những gì biết khi tiếp xúc với Hùng, đọc những gì Hùng viết, tôi phải khẳng định, nếu Lê Anh Hùng bị tâm thần thì tôi còn tâm thần nặng hơn. Tôi nghĩ thế và lo lắng: việc mình bị cưỡng bức vào trại tâm thần không phải là điều không thể. Có điều là đe dọa, ép buộc vợ tôi ký đơn xin cho tôi vào trại tâm thần cũng là điều không thể. Tuy nhiên, đơn của người nhà đâu phải là điều kiện tiên quyết để đưa một người nào đó vào trại tâm thần, nếu họ muốn. Cứ cái kiểu này rồi không tâm thần cũng hóa thành tâm thần hết. Kể cả ai thần kinh vững cũng chỉ cần thêm liều thuốc tiêm.


Lê Anh Hùng trong đoàn biểu tình


Lê Anh Hùng trên sân bóng

26/1/2013

NTT

2 nhận xét:

  1. Không nên nói thế bác Thụy ạ. Bác vạch đường cho hưu chạy à?
    LAH và những người yêu nước phản đối TQ, tố cáo tham nhũng, tố cáo những kẻ phản quốc không bị tâm thần. Chỉ những kẻ không cần và chống lại lòng yêu nước của nhân dân mới là những kẻ điên! Chúng điên quá rồi!

    Trả lờiXóa
  2. Cộng Sản và sự bất nhân.

    Khi Lê Nin cướp được chính quyền từ tay của Nga Hoàng, lúc đó cũng có khá nhiều người thuộc giới quý tộc Nga chống đối lại cái gọi là cuộc"cách mạng vô sản này". Đa số những người này đã bị một trong ba hình thức xử: đưa đi lưu đày ở Siberia, đem giết hoặc đưa vào nhà thương điên .


    Đến thời Stalin, đây là tên đồ tể mà bàn tay y đã nhuốm máu của người dân Nga và dân các nước thuộc Liên Xô cũ nhiều nhất. Số lượng người dân Nga và dân các nước thuộc Liên Xô cũ chết về tay y còn nhiều hơn thời Lenin .

    Rồi đến các nước Cộng Sản Đông Âu, Trung Cộng và Cộng Sản Việt Nam cũng học theo những món này của Lê Nin và Stalin. Thế nhưng, thà rằng đem giết hoặc đem lưu đày nơi vùng xa xôi hẻo lánh, cái đốn mạt, khốn nạn và man rợ nhất của bè lũ Cộng Sản nói chung là đem giam cầm những người mạnh khỏe nhưng có sự chống đối chúng vào nhà thương điên. Không có gì khốn nạn và man rợ bằng hình thức này.

    Tại Liên Xô và các nước Đông Âu, sau khi chủ nghĩa Cộng Sản cáo chung,những nhà viết sử mới đã phê phán hành động đốn mạt này của Lenin và Stalin. Những bức tượng của Lenin và Stalin tại Liên Xô và các nước Đông Âu đã bị giật sập và đem vất vào những bãi rác.

    Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh của Trung Cộng và Cộng Sản Việt Nam cũng du nhập những trò bẩn thỉu này về và chúng vẫn còn dùng mãi đến tận ngày nay.

    Cách đây mấy ngày, Lê Anh Hùng, một blogger nổi tiếng trong nước chuyên viết những bài bình luận về tình hình xã hội Việt Nam cũng bị công an Cộng Sản Việt Nam đem bắt và nhốt vào trại tâm thần. Bè lũ Cộng Sản Việt Nam đến ngày hôm nay vẫn còn giở những thói man rợ này ra đối với người dân trong nước. Hãy xem gương của tên độc tài Gadafi. Chúng bay có một ngày nào đó cả lũ cũng sẽ bị nhân dân treo cổ như những con vật. Hãy chấm dứt ngay trò khốn nạn, tàn ác, bẩn thỉu và đốn mạt này ngay lập tức và càng sớm càng tốt. Sống mà đối xử với đồng bào mình quá sức tàn ác như vậy thì còn thua loài cầm thú.

    Quân Cộng Sản Việt Nam đốn mạt bất nhân!

    Phi Vũ
    01/25/13

    Trả lờiXóa