Truyện ngắn
Lê Xuân Quang
Ðã hơn 10 giờ sáng mà văn phòng du lịch Hoài Hương cửa vẫn đóng im ỉm. Một tốp khách đến chờ mươi phút, không thây ai, lại hối hả bỏ đi. Tốp khác tới... tiếp theo một cô gái ăn vận lịch sự, khoác chiếc Manto mầu chì thẫm, dài chấm gót. Tóc cô ta dài trùm ngang vai, đeo chiếc kính râm có độ râm lớn. Mắt kính to gần như che kín cả khuôn mặt. Cô gái đứng tách ra xa tốp người, quay mặt hướng ra đường. Mấy người tỏ ra sốt ruột nôn nóng, đi đi lại lại... cuối cùng viết giấy, dán lên góc tấm bảng rồi đi. Còn một mình, cô gái cũng rời nơi đứng, sang bên kia đường, vào quán cà phê tìm chổ ngồi hướng mặt về phía cửa văn phòng vẻ bình thản.
11 giờ. Một người đàn ông lái chiếc V.W đời mới đến đỗ trưóc cửa, bóc những tờ giấy dán trên bảng, mở khóa đi vào văn phòng.
Bên này đường, cô gái buông ly cà phê vừa gọi... hối hả đi sang.
Trường - chủ nhân văn phòng Du Lịch Hoài Hương - vội vã tìm cặp hồ sơ của tốp khách đặt vé máy bay, lo thủ tục ăn ở cho khách ở đầu Việt Nam... 3 Ngày nữa khách lên đường mà công việc chuẩn bị còn bề bộn. Trường lúi húi, cặm cụi với đống hồ sơ không chú ý tới xung quanh...
Cô gái tiến đến cửa văn phòng, tự động khép cánh, rút từ túi ra miếng bìa trên viết sẵn 2 thứ tiếng Ðức - Việt: Bận họp, ngoắclên cánh cửa, gài then. Thấy tiếng động, Trường ngửng lên nhìn. Người con gái kia đứng sững ở giữa phòng, từ từ tháo mớ tóc giả, cặp kính râm, chăm chắm nhìn... Trường từ trong lao ra, reo lên : Ô... Hằng, trời ơi ! Em bỏ đi... giờ mới về... Anh tìm mấy năm... Em đi đâu vậy ? Mà sao lại phải khóa cửa ? Dứt lời, Trường dang hai tay chạy tơi ôm cô gái.
- Dừng lại !
Tiếng hô đanh gọn làm Trường giật mình, đứng xững. Hằng lại nhẹ nhàng tiếp, nhưng lần này giọng âm nhu - Ðể nói chuyện cho được tự nhiên, thoải mái !
- Có gì mà quan trọng vậy? - Nhìn thần sắc Hằng, Trường bắt đầu nghi ngờ, thảng thốt...
- Chuyện thường thôi. Hôm nay em trở lại xin anh món nợ - vừa nói, Hằng vửa rút tay khỏi túi áo khoác: Một mũi súng ngắn nhỏ xíu chĩa vào ngực Trường. Anh chàng buông thõng tay, đứng như trời trồng, mồm há hốc...
- Anh cứ bình tĩnh và làm theo lời em - Hằng vẫn ngọt nhạt, anh anh, em em - 8 tháng em tin, nghe lời... phục vụ anh... làm ''đệm'' cho anh rồi sau đó bà xã anh đá em văng ra đường, như đá một con chó. Hôm nay em đến lấy chút công. Xem nào... 8 tháng, mổi tháng 5000 - tương đương với tiền công của một cô gái điếm có chút nhan sắc, văn hóa được các ông chủ ''lò'' mướn chui... cộng với tiền danh dự... tiền nhân phẩm... đền bù thiệt hai trinh tiết... tổng cộng 100 nghìn.
- Anh lấy đâu ra số tiền lớn bây giờ... mà... sao, như em trấn lột anh vậy?
- Nói khó nghe thế? Khi dụ tôi, anh có nghĩ rằng phá đời một cô gái sẽ làm cô ta thảm thương thế nào? Ðừng nhiều lời nữa: Ðưa hay không - Chưa dứt lời, Hằng đã lướt tới, mũi súng đã dí sát vào mũi... tiếp theo tiếng quát gằn giọng: Có đưa không ?
Còn đang chần chừ, chợt nhìn thấy đôi mắt Hằng long lanh, toát ra ánh man rợ. Trường chợt nghĩ, tự nhủ ''Con bé đang lên cơn... chớ đùa với lửa...'' - Ðược, đ...ư... ưa... - Anh chàng hốt hoảng - khi vần…ưa chưa dứt, miệng chưa kịp ngậm, đầu nòng súng đã dí vào lỗ mũi, mùi thép tanh tanh, lành lạnh làm Trường rờn rợn. Bây giờ thì không anh em nữa, tiếng gằn lại vang lên, cộc lốc : - Ðưa không ?
- Ðưa ! Ðưa... nhưng phải rút súng lùi lại, anh mới mở két lấy tiền được chứ ? Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng đàn bà í éo : Anh Trường ơi, mở cửa ra, em Cúc đây!
Hằng rút súng nhưng vẩn lăm lăm, vẩy vẩy, nói nhỏ : Bảo với nó là anh đang bận, một giờ nữa quay lại.
- Anh đang bận, lát nữa quay lại.
- Nhưng em có việc cần lắm... mắt Hằng lại long lên, mũi súng chĩa vào mặt Trường, đầu súng run run. Trường mặt cắt không ra máu, quát: Ði đi. Ðừng quấy rầy. Ði nhanh!
Bên ngoài, tiếng Cúc khàn khàn: Ðồ khốn. Lại đang hú hí với con nào rồi... được... được, sẽ biết tay tôi!
Tiếng gót dầy nện thình thích xuống mặt đường... xa dần... lát sau không gian trở lại yên tĩnh...
- Cô đi ''trấn''... dí súng vào mặt tôi... ở Ðức, tội trấn lột nặng lắm - Trường dè dặt, mắt lấm lét liếc nhìn hệ thống công tắc trên góc bàn...
- Ðứng xa mép bàn ra. Ðừng giở trò, anh thừa biết tính năng của ''con chó lửa'' này chứ ? Nó ''sủa'' tiếng không to đâu... K44 đời mới nhất đó. Hệ thống giảm thanh đây - vừa nói Hằng vừa ngửa nòng lên mái nhà, dưới bụng nòng lộ ra chiếc hộp dài, nhỏ...
Tôi biết - Hằng bình thản tiếp - Mang thân đến đây là không ngại. Ðã là mạng cuì, sợ chi bẩn. Còn anh thì khác. Ðang làm ông chủ, ăn ngon, đi xe đẹp, chơi gái như điên - mà lại tìm gái chưa chồng, trẻ, đẹp cơ... Bây giờ nếu phải ra đối chất với Finalsamt (sở tài chính thuế vụ), giải thích về những khoản thu, những phi vụ mờ ám... Nhẹ thì nộp thuế lũy kế, truy thu. Nặng, nhiều thì tịch biên tài sản, đấu gía... vào tù...
- Ðủ rồi - Trường cău mặt, gằn giọng - Tại sao cô phải làm vậy. Cần tiền cứ đàng hoàng mà đến, tôi đưa. Chẳng gì chúng ta đã là vợ chồng 8 tháng... Cần gì phải bầy trò trấn lột, hạ đẳng...
- Cũng tương tự như anh thôi... Ðược rồi, đừng hòng câu giờ, Mở két đưa ngay 100 nghìn !
- Cô thật ấu trĩ. Ở Ðức, ai dám để 100 nghìn tiền mặt trong két. Thế mà cũng đòi đi trấn - Trường mỉm cười...
- Mở ra ! Nòng súng lại ngắm thẳng. Trường nhìn thấy đầu lỗ nòng tròn xoe, trên chiếc lỗ kia là cặp mắt rực lửa. Anh chàng không dám chần chừ, mở két, lôi ra hai xấp tiền, một xấp mầu đỏ nâu, mỏng (tờ 1000), còn xấp mầu xanh dầy hơn (tờ 100), đẩy trượt trên bàn, đến trước mặt Hằng...
- Bao nhiêu ?
- 26 nghìn.
- Lấy giấy bút - Hằng tiếp tục ra mệnh lệnh sau khi vơ đống tiền đút vào túi trong ngực.
- Viết - Cô ta đọc : ''Tôi là Trần Văn Trường cư ngụ tại... giám đốc GmbH Hoài Hương. Mượn của chị Hằng ở Việt Nam số tiền quy đổi tương đương là 74 nghìn D.Mark. Hẹn đến ngày... sẽ thanh toán hết. Vậy viết giấy này làm bằng''.
Hằng đọc đến đâu, Trường ghi theo đến đó. Khi buông dấu chấm hết, đọc lại bỗng giật nẩy mình, bàng hoàng nhận ra tự nhiên mình là con nợ lớn. Tuy vậy trong cơn gay cấn... đầu anh ta bỗng xuất hiện ý nghĩ... khiến vững lòng, rồi tự an ủi : ''Xí... làm quái gì nhau... cứ viết, thoát thân lúc này đã... rồi cô sẽ biết tay tôi...''
- Ký vào !
Trường lại ký.
- Ðóng dấu GmbH !
Vì đã có ý định nên Trường không thèm suy nghĩ, làm theo.
Mọi việc xong suôi, Hằng cầm tờ giấy đút túi, rút đưa cho Trường chiếc khăn mùi soa, mùi nước hoa đắt tiền quen thuộc mà Hằng trước đây thường dùng - có biệt danh ''Nước hoa quyền rũ đàn ông'' (1a) thơm lừng - hai cánh mũi Trường phập phồng...
- Chuẩn bị tiền, chờ lệnh của tôi qua Téléfunk - Tiếng Hằng lại vang lên - Nếu anh muốn yên thân để tiếp tục lừa gái, hốt bạc thì đừng giở trò. Tội anh được ghi vào chiếc đĩa vi tính này tới 20 mục lưu trữ trong . Sở Tài chính thành phố mà vớ được thì anh sẽ biết hậu quả ra sao. Dứt lời, Hằng quẳng chiếc đìa xuống mặt bàn. Ðìa nhựa có miếng thép bọc ở đầu đụng mặt bàn phát ra tiếng cạch khô khốc. Ngừng một lát, Hằng lại cao giọng, tiếp: Tự anh nhét chiếc khăn này vào mồm hay để tôi dùng mũi súng tọng vào ? Trường không còn giữ được bình tĩnh như vài phút trước, anh ta cầm chiếc khăn từ từ đưa lên... mùi nước hoa thơm... thơm nức... ngọt ngào... Mùi thơm ngọt như mùi chuối tiêu chín nẫu... đưa Trường đi vào miền quá khứ...
...
Trường đi du học ở D.D.R từ năm 1984. Năm 1990 nước Ðức thống nhất, có chủ trương cho những cán bộ kỹ thuật được phép ở lại nước sở tại nếu ai tìm được việc làm. Trường học giỏi, sau 5 năm chắt bóp, buôn bán, kiếm được khoản tiền lớn. Khi nước Ðức thống nhật, dù chưa ai phát ngôn chính thức về tỷ giá đổi tiền... dân Ðông Ðức hoang mang... Trường đã phán đoán ... quyết định tung hết tiền dự trữ ra (USD, D.M, Bảng Anh) mua hết Ost Mark với gía cực kỳ rẻ 1/10. Khi chính phủ liên bang công bố chủ trương cho dân Ðông Ðức đổi tiền theo tỷ gía 1 ost Mark (tiền đông Ðức) ăn 1 D.Mark (tiền tây Ðức), những người dân Ðông Ðức thật thà, chất phác mới ngã ngửa còn chàng kỹ sư kinh tế nhanh nhậy, tinh ranh đã vớ bẫm.
Có tiền, phải nghĩ đến việc làm ăn chí thú, cuộc sống ổn định... vả lại bố mẹ bên nhà thúc giục quá... Trường cùng cô Bồ - cũng là nghiên cứu sinh hơn anh 4 tuổi, bỏ chồng ở Việt Nam - cưới nhau. Hai người tậu nhà, mua xe và HOAI HUONG GmbH (1) đầu tiên ở miền cực đông nước Ðức ra đời .
Ðúng như các cụ ta nói: Cờ đến tay phải phất. Thời gian đầu của những năm 90, việc du lịch vào Ðức rất dễ dàng. Còn vào Nga, Ba Lan, Tiệp Khắc thì coi như chính quyền bỏ ngỏ. Trường tiến hành trót lọt được nhiều phi vụ du lịch. Nhưng đạt nhất, thu lợi nhất là dịch vụ gửi tiền. Anh chị em ta, muốn chuyển tiền về cứu trợ cho gia đình. Lúc đó việc này còn mới mẻ, lại đang cần thiết. Số tiền kiếm được trong vụ đổi tiền kia, một nửa đồi thành USD gửi về cho bố giữ. Nửa còn lại Trường đem mở một tài khoản tại Ngân hàng Ðức dùng làm vốn lưu động cho GmbH Hoài Hương.
Trước tình hình yên cầu thị trường, trong đầu anh bật ra câu hỏi: Tại sao ta lại không nhận số tiền gửi này tại đây, mua một số mặt hàng ở VN khan hiếm gửi về bán, trả họ tiền USD ở đầu Việt Nam ?
Trường bắt tay ngay làm dịch vụ, ăn phần trăm theo số lượng tiền gửi. Ăn cả phần chênh lệch tỷ giá hối đoái giữa D.Mark và USD. May hơn nữa, thời đó có nhiều cơ quan ở VN muốn mua hàng ở Ðức... Công ty môi giới của Trường yêu cầu các đơn vị cần hàng, trả ngoại tệ mạnh vào tài khoản của Trường do ông bố đứng tên, dùng ngay tiền D. Mark do khách hàng gửi về VN công với tiền của Trường sẵn có, mua hàng cho đầu bên nhà rồi làm thủ tục chuyển về. Bố Trường theo lệnh từ Ðức lấy ngay số ngoại tệ mạnh của các cơ quan mua hàng thanh toán, trả thân nhân người gửi.
Hai, thậm chí nhiều bên cùng có lợi...
Nhưng lợi nhất vẫn là Trường. Anh ăn rất ''dầy'' bởi qua nhiều khâu, nấc trung gian, nhiều lần, nhất là Trường làm ăn uy tín, sòng phẳng... người gửi tiền tin cậy kéo nhau tới gửi ngày một đông, có ngày doanh số lên tới hàng chục nghìn USD. Tài chính, thuế vụ Ðức không ngờ. Cơ quan theo rõi các phi vụ rửa tiền của Interpol cũng cho qua, không thèm để mắt tới... Mãy năm liền kinh doanh theo kiểu này, Trường đã thu lãi rất lớn.
Tiếng tăm uy tín của Trường vang dội, rất nhiều cá nhân, nhóm người xúm vào cùng Trường làm ăn. Mối quan hệ rộng ấy đã giúp Trường hốt bạc ngày một nhiều hon.
Lúc đầu chỉ trong phạm vi chuyển tiền, môi giới cho các dịch vụ nhỏ. Dần về sau các bạn làm ăn tin cậy, sự quan hệ mở sang cả các lĩnh vực khác. Trường là thổ công dất này cho nên có việc gì cần thiết, các bạn hàng ở bên nhà đều nhờ Trường dàn xếp, giúp đở. Họ vui vẻ, yên tâm khi cộng tác với Trường và không để anh thiệt thòi. Thế đứng đó đã làm đà cho GmbH Hoài Hương đi lên: Một dịch vụ khác - Dịch vụ mối giới những hợp đồng kinh tế lớn cho 2 phía Ðức - Việt, ăn tỷ lệ hoa hồng - đi vào thương vụ của Trường một cách tự nhiên...
Một người bạn cùng làm ăn từ những ngày đầu, khi còn đứng bán hàng rong ở chợ trời Hòa Bình - trước khi được đi du học - nhờ Trương ''chăm sóc cho đứa em gái nếu em nó đến... cần sự giúp đỡ''. Trường vui vẻ nhận lời.
Sau 2 tuần trao đổi với bạn trong điện thoại, một buổi chiều mùa đông năm 1997, Trường đang gọi điện thoại viễn liên... có tiếng gõ cửa, mải nói chuyện không quay ra, chỉ đáp - Cứ vào ! Cửa mở, một cô gái xinh đẹp, thon thả xuất hiện. Khi ngẩng lên nhìn, Trường tròn mắt, chỉ kịp ngắt lời bạn hàng ở đầu bên kia, hẹn sẽ gọi lại, gác máy, hỏi : Em cần gì, đi phép à, muốn vé bay Hãng hàng không nào ?
Cô gái từ ngoài vào, có lẽ đang rét, mặt ửng đỏ, ngước đôi mắt bồ câu nhìn Trường... ngập ngừng : Em là Hằng, em gái anh Chung, mới từ Nga sang.
- Trời, sao em không điện trước để anh cho người đưa em sang, đỡ vất vả. Thế đến đây từ bao giờ ? ăn uống gì chưa... có sẵn đầy đủ mọi thứ, anh hâm nóng em ăn tạm cho đỡ đói nhé.
- Cám ơn anh. Em vừa đặt chân tới đây bằng tầu hỏa, hỏi thăm đường đi bộ từ ga vào...
- Chà, em thật giỏi...
Cuộc tiếp xúc đầu tiên với Hằng diễn ra tự nhiên, thân tình. Trường thấy có trách nhiệm với người bạn. Vả lại, không hiểu tại sao, đã từng giúp rất nhiều thân nhân bạn hàng, mà lần này, sự thông cảm, chân tình lại xuất hiện ngay từ khi nhìn thấy cô gái. Từ lúc này Hằng đã đi vào cuộc đời Trường và tình yêu đã đến... Còn Hằng thì lóa mắt trước cương vị, tiền bạc - đặc biệt bằng cảm gíác, cô tin rằng đã gặp được người trong mộng.
Hằng sống trong nhung lụa, trong hạnh phúc tột cùng. Cô hoàn toàn thoả mãn ở tất cả mọi lĩnh vực, từ sinh hoạt, chăn gối đến cương vi, tiền bạc. Vốn học khoa kinh tế của một trưuờng đại học có uy tín của Mockba, chỉ vài tuần tiếp xúc với công việc, cô nhận ra có nhiều dịch vụ của Trường rất gần với môn học của mình. Hằng nhanh chóng giup Trường lập chương trình hoạt động cho công ty ở các mục lưu trữ, kiểm tra, thống kê. Nhiều dữ liệu Hằng phải mầy mò trong đống giấy tờ vương vãi, sót lại trong những cặp hồ sơ tài liệu. Trong 3 tháng vùi đầu, say mê, hào hứng... xong việc, Hằng như cô bé học sinh làm được bài kiểm tra, khoe với Trường về kết qủa của mình.
Ðang trong niềm vui đê mê, chẳng hề chú ý, coi đó là trò chơi của người mới học nghề Thảo chương viên. Anh ôm lấy Hằng nói: '' Tốt ! Ðể chúng mình sống được thanh thản, yên tĩnh, anh sẽ thuê một căn hộ 4 buồng, trang bị cho em giàn vi tính hệ mới nhất, với những thiết bị đi kèm hiện đại. Em sẽ thoải mái mà Thảo chương trình... mỗi khi sau những giờ phút căng thẳng... trở về anh còn có chỗ yên tĩnh hưởng hạnh phúc với em'' !
Trường nêu ý kiến, Hằng chỉ còn biết ôm lấy Trường tỏ hết tấm lòng biết ơn của mình với người đàn ông đầu tiên trong đời, mang đến cho cô hạnh phúc.
Một buổi chiều vào 8 tháng sau, Hằng đang ngồi xem chương trình truyền hình, có tiếng gõ cửa. Tưởng Trường về, như con sóc, Hằng lao ra, mở vội. Trên khung cửa hiện ra người đàn bà phong thái bệ vệ, vẻ sung mãn, tư thế quyền uy bởi vóc dáng cao, đậm, ăn vận sang trọng và điều cơ bản thái độ đĩnh đạc, hỏi :
- Cô là Nguyễn Thu Hằng phải không?
- Dạ, phải, còn chị ...
- Tôi là Thanh, vợ của Trường.
- Sao, chị nói là vợ anh Trường ư ? Không phải hai người đã ly dị rồi ư?
- Chưa! đến lúc này tôi vẫn còn là vợ Trường. Ðúng, vợ chính thức, đầu tiên - vừa nói Thanh vừa tiến vào, khẽ gạt Hằng sang bên, đi đến ngồi xuống đi văng, tiếp: Loại người như tôi chỉ có một, vì chúng tôi đã đăng ký hợp pháp. Còn loại vợ như cô, Trường có ít nhất 3 người hiện ở 3 thành phố, mỗi cô một căn hộ với đầy đủ tiện nghi như thế này. Loại khác - ăn bánh trả tiền, qua đường - thì không thống kê xuể.
Người đàn bà kia cứ thủng thẳng nói, không thèm chú ý tới đối tượng... khi nhìn đến, bà ta hốt hoảng : Hằng tái mặt, mắt trợn ngược... Vốn có kinh nghiệm, Thanh hiểu ngay Hằng đang quá xúc động. Máu gái chửa trong người cô đã bốc lên… Thanh vội đặt Hằng ngả người ra đi văng, móc trong ví xách tay lọ dầu, hộp thuốc, tiến hành sơ cứu cho bệnh nhân...
Lát sau, Hằng trở lại bình thường, nước mắt đầm đìa. Cô khóc to. Thanh cũng cảm thấy mủi lòng, rơm rớm nước mắt. Mãy phút trôi đi, Thanh cầm tay Hằng khẽ khàng: Bây giờ cô đã hiểu con người sở khanh này rồi, tính sao ?
- Tất nhiên, tôi sẽ ra đi. Hắn ta đã lợi dụng... đã lừa tôi... lừa quá nhiều người... đồ lừa đảo.
- Cô định đi đâu ?
- Ði đâu cũng được. Cám ơn chị đã cho tôi biết tin, dù chẳng dễ chịu gì. Tôi sẽ đi ngay...
- Thế còn Trường, nhà cửa, đồ đạc...
- Ðó là của hắn, phải trả cho hắn... Ðôi mắt đẫm nước nhìn ra khung cửa sổ. Mặt trời bị mây dầy che kín. Bầu trời đùng đục. Hằng ngẫm nghĩ một chút, đi tới bàn trang điểm, mở ngăn keó lấy cuốn sổ, viết :
Anh Trừơng.
Nhất định sẽ có ngày Hằng trở lại thăm anh, trả anh món nợ mà 8 tháng qua Hằng mang.... Còn bây giờ tạm biệt!
- Thành thật xin lỗi cô. Tôi biết chuyện này từ lâu, cứ đắn đo mãi rồi mới quyết... cô thông cảm... Bây giờ tôi không thể đứng nhìn những cô gái nhà lành tiếp tục bị tên sở khanh hại nữa. Thật tình làm như thế này tôi không muốn.
- Tôi lại thấy nên cám ơn chi mới phải. Không sao, tôi đi ngay. Nhờ chị chuyển cho Trường tất cả những thứ này - Hằng vất rụi chìa khóa, chỉ đồ đạc xung quanh - đều là của anh ta, phải trả nó cho chủ.
Hai người im lặng. Lát sau Thanh tiếp: Biết rằng cô ra đi như thế này quá gay go. Nhưng chỉ đau một chút thôi... cô còn trẻ... vết thương sẽ mau lành. Cô định đi đâu sinh con ? Mà - Thanh gập ngừng - Trường biết tin này chưa ?
- Chưa ! Ði đâu cũng được. Ở đây tôi cũng có nhiều người quen... Xin chị đừng cho hắn ta biết.
- Yên tâm. Tôi hứa. Dũng cảm lên ! Tôi có chút tiền cô giữ lấy, giải quyết tạm khó khăn... khi nào sinh cháu xong, báo tin, tôi sẽ giúp tiếp.
Thanh đưa cho Hằng gói tiền.
Hằng ngẩng lên nhìn Thanh. Hai mắt ráo hoảnh, cặp môi hơi mím, Hằng ngần ngừ... Thanh giục : Cầm lấy, cứ coi như tôi cho cô vay, sau này có, trả lại !
Hằng đút gói tiền vào túi, đứng dậy thu xếp hành trang bỏ cả vào trong túi, kéo khóa dây.
- Khoan, cô cầm cả túi bánh này để ăn đường. Tôi vừa mua giờ lại thấy không đói. Cô thì không sao, nhưng đứa trẻ trong bụng cần phải ăn, đừng ngại. Tôi cũng đã có 2 cháu với Trường nên hiểu trạng thái sinh lý của người mang thai lần đầu.
Hằng ngước nhìn Thanh, ánh mắt dịu đi. Cô xách túi du lịch để ở trước cửa ra vào, đi đến tủ áo, chọn chiếc áo khoác Manto mầu chì thẫm, đội chiếc mũ lông đắt tiền - mà phụ nữ Ðức quý phái thường dùng - gọi điện thoại cho Taxi. Trước khi ra khỏi cửa, Hằng từ biệt Thanh bằng câu nói: Cám ơn chị. Nhất định em sẽ trở về trả anh Trường, và trả chị món nợ này...
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 1 giờ kể từ lúc Thanh xuất hiện tới khi Hằng ra khỏi nhà. Qua khung cửa kính, nhìn thấy Hằng bước lên xe, Thanh quay lại, mỉm cười vẻ mãn nguyện...
Hằng ngồi trên xe mà lòng trống trải, hoang vắng. ''Nhưng phải nói nơi đến cho người lái Taxi chứ. Ði đâu ? Ra ga xe lửa, ngồi ngoài ga sẽ tính''. Hằng nói với lái xe như ra lệnh. Chỉ một loáng xe đã tới cửa ga, Hằng bải hoải đi vào phòng chờ tầu.
Ðã đầu mùa đông, chưa có tuyết nhưng trời bắt đầu lạnh. Câu hỏi đi đâu cứ quay cuồng trong đầu. Ði đâu bây giờ - Berlin, Dresden hay Frankfurt/Main ? Nơi nào cũng có người quen của anh trai - nhưng đi đâu mà vác cái bụng này, khi người ta biết cũng tởm lợm. Thôi về Berlin là đúng. Nơi đó nghe nói rất nhiều người Việt Nam. Dù sao thì cũng dễ xoay sở hơn nơi chỉ rặt người Ðức, mặc dù tiếng Ðức Hằng đã đủ để giao dịch. Xem bảng giờ, hẵy còn một tiếng nữa mới có tầu, cô mua vé. Thấy đói bụng, nhìn đến túi nilon, Hằng tò mò giở ra. Bên trong khá nhiều thứ ngon : Nửa con gà quay, hai miếng thịt nạc, nướng, to như bàn tay cà 3 vẫn còn ấm nóng. Mấy quả Cam, Táo, một chại Coca loại 1 lít, 4 chiếc bánh mì nhỏ bằng nắm tay, 2 chiếc bánh ngọt. Lại còn cả một con dao ăn gói cẩn thận trong tấm giấy bạc để tránh lưỡi sắc làm đứt tay khi người vô ý thọc vào.
Hằng lôi ra ăn ngon lành...
...
Ba hôm sau từ Berlin trở về, mở cửa vào, đọc thư... Trường không hiểu chuyện gì đã sẩy ra mà đến nỗi Hằng bỏ đi không để lại manh mối. chỉ còn biết vò đầu bứt tai, điện thoại đi khắp nơi nhờ bạn bè tìm hộ. Tất cả gọi về trả lời không thấy. Hằng băt vô âm tín...
Hiểu rõ tính Thanh, nghi ngờ... Trường về nhà vẻ mặt hầm hầm. Chưa kịp lên tiếng, Thanh đã dằn mặt ngay: Có chuyện gì mà lại mò về thế ? Vợ lẽ đuổi hay Bồ không cho ''tòm tem'' vì trong nhà nó đang có người đàn ông khác...
- Cô im đi ! Này... cô - Trường định nói nhưng chợt nghĩ... lại ghìm ngay lời đang định bật ra.
- Chuyện gì ? Thanh quắc mắt nhìn Trường. Tia mắt thật dữ dằn
Trường cụp mắt nhìn xuống đất, hậm hực đi ra. Cửa đóng cái rầm... Thanh quay người, dưa lưng vào cánh cửa bật cười hả hê...
Cơn khủng hoảng dầy vò Trường hàng tháng. Trong tất cả những người đàn bà mà Trường biết, quan hệ, Hằng là người duy nhất gây cho anh cảm giác hạnh phúc, thân thiết. Trường và Thanh đang trong tình trạng ly thân, chờ thời hạn nhận nghị quyết án chính thức của toà án. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Trường vẫn khắc khoải. Tận trong đáy sâu nổi lòng, anh vẫn còn giữ được chút lương tri của người cha của 2 đứa con, ấn tượng về người vợ đã cùng anh chèo chống dựng lên cơ nghịêp, hay chán chường bải hoải vì cuộc tình trở thành oan nghiệt. Có lúc Trường tự hỏi : Vì sao mà hạnh phúc của hai người đổ vỡ ? Từ lúc nào, ở đâu, hai người bắt đầu chán nhau, rồi coi nhau như hai kẻ thù, không ngừng đối chọi nhau? Tiền bạc, mục tiêu, có thể xem là lý tưởng - cuả hai người lúc vẩn còn ăn ở trong ký túy xá sinh viên nay đã đạt được, đã trở nên vô vị.
Công việc làm ăn cứ dồn dập kéo đến. Ban ngày Trường lao theo, quên đi nhưng đêm đến, một mình trong căn hộ rộng thênh thang, nổi nhớ Hằng lại ào ạt xô tới... gần hai năm, một khoảng thời gian tương đối đã xoá dần đi ấn tượng, tuy nhiên đôi luc lại bùng lên...
Mọi việc tưởng như chẳng có gì trắc trở, công việc đang chạy đều... thì tháng trước Finansamt gửi đến văn phòng tờ trát, đòi ông chủ ra giải thích một số vấn đề... trong đó có chuyện chuyển tiền bất hợp pháp, trốn thuế trong mấy năm trước....
Trường vừa mới chinh chiến chống đỡ, tạm yên. Thế mà bây giờ, Hằng xuất hiện, trong tay cô ta lại có chiếc Disket... Ai ngờ... có thể nào một cô gái mảnh mai, đẹp, mới hơn 20 tuổi, hoàn mỷ từ đáy sâu tâm hồn đến vẻ mặt bề ngoài - theo thói quen Trường liếm môi - lại có thể hành động như một tướng cướp thực thụ. Nhất là đôi mắt... bất giác Trường nhớ lại đôi mắt Hằng khi ấn đầu nòng súng vào lỗ mũi mình...
Bất giác, bây giờ Trường mới cảm thấy lỗ mũi đau... bật ra tiếng ho.
...
Cửa phòng bật mở. Một tốp người từ ngoài ùa vào. Thanh dẫn đầu, theo sau là 2 nhân viên của Trường. Mọi người tiến đến nâng nạn nhân dậy... anh ho khan... Thanh rút chiếc khăn từ trong mồm Trường, nửa bên ngoài thấm mắu do từ mũi chảy xuống. Cô vội dục hai đàn em gọi điện, 2 phút sau xe cấp cứu tới. Thanh gặng hỏi, Trường dơ tay cản, chỉ phát ra tiếng khàn đục : Ðừng hỏi nữa. Không sao, đợi khỏi đau sẽ hay!
Trường ở nhà thương 3 ngày để bác sĩ theo rõi. Anh nằm suy nghĩ lan man tự hỏi - vì sao Hằng lại đối xử vơí mình cạn tầu ráo máng như thê? Dù rằng mình có lừa cô đi nữa, thì cũng xuất phát từ yêu thực lòng, quá yêu mà ra. Huống hồ mình đang ly thân với Thanh. Vả lại, về tiền bạc, chỉ cần Hằng lên tiếng, Trường có thể tìm cách thoả mãn yêu cầu của cô kia mà ?
- Thế thì vì cái gì ? Nhất định phải có nguyên nhân... Ừ, mà tại sao Hằng đột ngột bỏ đi mất tăm hai năm, giờ mới xuất hiện trở lại, thành người khác hẳn? Ðang chìm đắm trong suy tư... chợt chiếc Funk cầm tay kêu, Trường chậm chạp bấm nút nghe. Ðầu kia im lặng mấy giây, Trường khó nhọc lên tiếng :
- Alo, ai đó? im lặng... đột ngột tiếng Hằng vang lên :
- Thế nào, đỡ chưa ?
- Cô còn dám gọi tới à ? Sao cô độc ác thế. Tôi đã nói, cần tiền tôi đưa, dù có phải bán cả gia sản... thế mà, nỡ lòng nào... Ðến đây, Trường thực sự xúc động, không tiếp được - nghẹn ngào...
- Thôi, đừng đóng kịch nữa - Hằng ngắt lời, ngừng giây lát mới tiếp - Bây giờ không còn là năm 1998. Tất cả đã trôi vào dĩ vãng. Nghe đây, anh hãy chuẩn bị đủ số đã hứa trả nợ, chờ thông báo của tôi vào lúc thích hợp, mang tiền đến... Thông cảm cho anh, một nửa tiền mặt, một nửa bằng Chek. Cứ ký tên đóng dấu sẵn, tới đó sẽ điền số tài khoản sau. Nhớ kỹ, chỉ một mình anh đến, không nghe, dắt thêm mấy con chó... Người. Lập tức Con chó... Lửa của tôi sẽ ''sủa'' trước ngay và anh sẽ chịu mọi hậu quả - Tôi nhắc lại - Mọi hậu quả !
Máy ngắt !
Âm vang giọng nói của Hằng vẫn ong ong trong đầu...
Quả thật, anh bắt đầu suy nghĩ vấn đề dưới khía cạnh khác: Tại sao Hằng đột ngột mất tích hai năm? Hai năm mình tìm kiếm không thấy... điều gì đã sầy ra trong hai năm kia đối với Hằng ?
Cửa phòng bệnh khẻ mở, Thanh xách theo một làn mây đi vào. Nhìn thấy Thanh, giòng suy nghĩ kia như bừng dậy. Trường nhìn thẳng vào mắt Thanh, nói nhỏ, nhưng âm vang: Cái hôm Hằng đi, cô đã nói gì với cô ấy ?
- ...
- Có phải ?...
- Anh hiểu là tôi sẽ nói gì mà... hỏi phí thừa - Thanh ngắt lời Trường, mỉm cười thoả mãn - Anh chưa biết hết đâu. Bây giờ tôi cho biết : Con Nai tơ đó đã mang bầu trước khi bỏ ra đi. Nó mang hận trong lòng vì kẻ lừa đảo tình cảm đầu tiên, lớn nhất trong đời nó. Anh sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Trước hết là mất người đàn bà trẻ đẹp, sau nữa con mất cha... anh phải nếm mùi mất mát...
- Cô thật độc ác. Tưởng làm thế thì giữ được tôi à? Mãy năm qua, tôi coi như đang sống bên cạnh một xác chết biết cử động - Bộp... chiếc làn trên tay Thanh rơi xuống sàn nhà, những trái cam, táo bên trong văng ra - Bây giờ thì tôi đã hiểu... và tôi biết mình phải làm gì với một con lợn xề rồi...
- Khốn nạn... đồ không nan - Thanh gào lên !
Người nữ y tá từ bên ngoài hối hả chạy vào...Thanh xin lỗi lẳng lặng quay ra, như chạy. Còn lại một mình, Trường vùi đầu vào suy nghĩ. Ðã hết hạn ly thân 2 năm... từ khi Hằng bỏ đi, thái độ khu xử của Thanh đối với anh dường như có biến chuyển cải thiện, những câu châm chọc, mỉa mai đến xóc óc bớt hẳn. Khuôn mặt dù đã tàn úa, hai má phị, cặp môi như dẩu ra làm Trường cứ phảng phất liên tưởng tới khuôn mặt khác... dường như bây giờ dễ coi hơn. Nhất là Hằng đã ra đi, anh như không còn cảm thấy hạnh phúc là gì, đành nhắm mắt buông xuôi, quên đi những toan tính, chán chường chấp nhận sự đời.
Nhưng bây giờ đã hiểu ra sự thật, Trường cảm thấy tỉnh táo hẳn. Trong lòng anh trỗi dậy sự tự ái, kiêu căng ''Nhất định mình không cam chịu'' - anh tự nhủ. Một kế hoạch loé sáng trong đầu. Trường gọi điện cho một người có số điện thoại mà khi đưa cho anh hồi năm ngoái, lời nói của anh ta lúc đó không làm Trường chú ý. Bởi vì anh ta thuộc Tip người khác, cách làm ăn khác với Trường. Bây giờ gịong nói kia lại vang lên, bập bõm : ''Khi nào anh cảm thấy cần thiết giải quyết một vấn đề gì đó... anh không làm được... hãy nhớ đến tôi. Vấn đề đó sẽ được giải quyết ngay''. Trường bấm sốTéléFunk... đầu kia có tiếng đàn ông đáp cộc lốc : Có ngay.
- Tôi là Trường, muốn nói với anh T.
- T đây. Trường hả, có gì mà Rồng lại đến Tôm vậy ? Xin được chỉ giáo - gịong đặc sệt mùi giang hồ...
- Tôi có chuyện cần gặp, nhờ anh...
- Khoan, đang ở đâu thế ?
- Ở ''quê''...
- Ðược rồi, cũng may tôi có việc đang ở gần anh... 15 phút nữa đến tiệm Pizza Napoli, đường Karl Marx nhé.
Ðúng hẹn, hai người găp nhau. Sau vài câu xã giao, Trường dốc bầu tâm sự... trình bầy mục đích tìm Hằng.. T. nghe, hơi nhướng mắt ngạc nhiên... Trường bổ xung: Ðây là hình của cô ấy. Tôi đoán cô ta hiện đang sống ở Berlin... T. cầm tấm hình mân mê, ngẩng nhìn Trường, hỏi: Quan hệ của anh với cô ta hiện như thế nào ?
- Ðó là người tôi yêu, vào 2 năm trước, đang có mang, vì một người thâm độc làm hại... cô ấy đột ngột bỏ đi. Bây giờ coi tôi như kẻ thù. Dí đầu ruồi súng vào mũi làm hộc máu mũi, anh bảo đó là quan hệ gì ? Mặt Trường méo xệch. Ngừng một chút rồi khó nhọc tiếp - Hai ngày nữa cô ấy bắt tôi phải mang 76 nghìn nạp mãi lộ...
- Hố... ố... ố... hố. Cứ như Gangxto Ðặc sản Hoa Kỳ pha lẫn cách trấn của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc ấy - T. cười vang đế vào đoạn tiếp tục cười to hơn...
- Tôi không thể tưởng tượng nổi cô Hằng 2 năm trước và cô Hằng bây giờ lại khác nhau như vậy. Thật đấy ! Nếu anh ở vào hoàn cảnh tôi anh cũng sẽ như tôi thôi. Cô ta hành động kiên quyết, sắt đá, chuần sác từng chi tiết...
- Xem ra cái nợ phong trần mà cánh đàn ông phong lưu chúng ta phải trả cho đàn bà thật lắm mầu sắc - T. không cười nữa, nhìn thẳng vào mắt Trường, gịong nhỏ đủ nghe - Nỗi đau khổ không của riêng ai... Nhưng thôi, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cho anh. Có điều này phải nói cho rõ : Anh sẽ làm gì sau khi gặp cô Hằng ?
- Tôi sẽ xin cô ấy tha thứ, mời cô ấy về để tiếp tục làm nghĩa vụ của người cha, người chồng, nếu cô ấy đồng ý, thế thôi!
- Còn cô Thanh thì sao ? Cô này mới kinh. Ghen tuông thì cũng người ta thường tình. Hoạn thư của cụ Nguyễn Du phải gọi cô Thanh là cụ tổ!
- Mãy hôm nữa chúng tôi sẽ chính thức nhân phán quyết ly hôn của tòa án...
- Anh phải đặc biệt chú ý người đàn bà này. Góp phần đưa anh lên được, thì cô ấy cũng có thể vất anh xuống như vất cái chăn bẩn cũ, tấm dra rách. Ðừng chủ quan kẻo mà lại hỏng cả sự nghiệp đó! Cụ Khổng Tử bên Tầu có câu chê người đàn bà - Tớ quên mất rồi, hình như "đàn bà khó dậy’’. Nhưng câu này của các Ðại Hán thì nhớ : ''Thà làm mếch lòng kẻ tiểu nhân chứ đừng làm mếch lòng người đàn bà''!
- Cám ơn những lời khuyên sáng suốt của anh.
- Hố...ô... ố... hố - Sáng suốt - T. đai lại, đoạn cười càng to hơn. Ðang cười anh ta đột ngột ngừng hẳn, bắt chước khá giống giọng điệu Duy Quang cât tịếng hát:
''Ôi đàn bà! Là những niềm đau.Ôi đàn bà ngọc ngà trăng sao... lại là con dao làm tim nhỏ máu
Ôi đàn bà! dịu ngọt đêm qua. Ôi đàn bà ! lạnh lùng đêm nay... là vần thơ say, khúc nhạc chua cay'' (2)- Anh có cảm nhận được điều này không - T. ngừng hát nghiêm sắc mặt hỏi Trường. Câu hỏi chẳng có gì ra vẻ giả tạo. Không hiểu sao nghe T. hát, hai mắt Trường cay sè ngấn lệ. Tuồng như câu hát đã ngâm vào da thịt khiến cơn xúc động dạt dào. T. không phản ứng trước thay đổi của bạn, tiếp : Bây giờ anh cứ làm theo mọi yêu cầu của cô ta. Từng bước đi phải thông báo cho tôi rõ qua số Funk này... chú ý các địa điểm sẽ đến. Tôi sẽ theo sát gót anh. Nhưng cũng có thể tìm ra cô ấy sớm, dàn xếp... nhất định cô ấy sẽ ''Tha''. Và mọi sự sẽ tốt đẹp.
- Xin các anh hết sức bảo vệ an toàn cho Hằng. Dường như cô này sử dụng súng ngắn rất thiện xạ. Ðiều không may sẩy ra thì tôi ân hận suốt đời. Ngừng một chút, Trường mắt đỏ hoe, thảng thốt - Thà tôi trao phứt 76 nghìn kia cũng được, vì dù sao cũng không thể đền bù những gì tôi nợ cô ấy!
- Yên trí! Nhất định sẽ không sao...
- Còn việc chi phí cho vụ này, xin anh cứ nói thẳng, tôi chấp nhận...
- Không cần, anh nhờ, lại là vấn đề đoàn tụ cha con, vợ chồng... chúng tôi không nỡ. Nhưng cứ để đó, thiếu gì cơ hội anh giúp đỡ lại tôi.... Giờ thì tôi phải đi ngay để vào việc. Chờ tin tốt đẹp nhé!
T. đứng dậy, hai người chia tay nhau trong hai tâm trạng khác nhau...
Trường trở về nhà trong bâng khuâng, ngao ngán. Lời nhắc nhủ của T về Thanh làm lòng anh khuấy đông - ''Bắt đầu từ việc gì đây ? Phân chia tài sản... tiêu hủy tất cả những gì có thể thành chứng cư trốn thuế... hay là cùng ngồi lại thỏa thuận với cô ta về các vấn đề thông qua Tiền để đi đến chia tay trong yên ả?''.
Nhưng tiền đối với Thanh đâu còn là vấn đề nữa. Cô ấy đối với mình chỉ có thù hận. Cứ xem cách xử sự trong việc này đủ biết, chưa cho mình xuống bùn đen cô ấy chưa nguôi. Chợt nhớ tới câu nói của T. dẫn chứng về đàn bà... và khúc nhạc khá nổi tiếng mà cặp song ca Elvit Phương - Duy Quang hát qua nhạc phẩm Ðàn Bà - T vừa hát lặp lại... Trường bối rối, bật ra thành tiếng - ''Tiểu nhân - đàn bà'' rồi rên hừ... hừ... đoạn thở hắt ra...
Dù không muốn nhưng tự nhiên chân cứ đi về phía ngôi biệt thự mà hai người mua sau khi cưới nhau. Nhận thấy việc gặp mặt là cần thiết, Trường trấn tĩnh... tiến lên, rút chìa khóa trong túi ra mở cửa. Trong nhà vắng người. Hai con đi học nội trú, chỉ có mình Thanh ở đây. Trường đi vào bếp xem tủ lạnh. Tủ lạnh chỉ còn loáng thoáng dăm qủa trứng, mấy hộp Coca, 2 gói würt (một loại giò của Ðức), hai qủa dưa chuột. Dường như mấy ngày Thanh không về. Trường bật bếp đun nước nóng, pha cà phê, bưng lên ngồi xuống salon vừa uống vừa đợi.
Khi cuộc tình đã sụp đổ, tan vỡ, hai người chỉ còn nhìn thấy ở nhau sự thù hận, đáng ghét. Nhiều lúc anh có cảm giác ấy. Nhưng giờ đây, khi ngồi trong căn phòng hoang toàng, trống trải, cảm giác ghét bỏ Thanh mất hẳn, rồi từ đâu đó, trong tận đáy sâu cõi lòng lại nhen nhóm lên nổi xót thương Thanh - ''thât ra cô ấy cũng không hoàn toàn như mình tưởng''... mà vì sao lại ra nộng nỗi này? Ðã có một thời gian dài hai người thực sự yêu thương nhau, sống trong hạnh phúc. Cơ ngơi của ngày hôm nay có một nửa công sức cuả Thanh. Ngay trước khi Hằng xuất hiện cuộc sống của hai người đã lủng củng. Chính Trường không còn nhớ sự đổ vỡ của cuộc tình từ đâu... Ðã gần 5 năm trôi đi, thời gian đã xóa nhòa nhiêu ký ức. Nhưng có điều này thì rõ : Không ai chịu ai... ngâm ngầm... rồi công khai chống đối nhau... tìm cách khuất phục đối phương để nhìn đối phương trong sự thất bại thảm hại. Thực ra hai người không ai yêu ai. Cái mà họ đòi hỏi một cách cố chấp lại chính là cái họ không cảm nhận và dám hy sinh cho người kia, rút cục thì không bên nào chịu xuống nước, thừa nhận sai lầm của mình và sự đổ vỡ cứ tiến gần... hậu qủa tất yếu phải xẩy ra. ''số kiếp không còn cách nào khác'' - Trường thở dài, cam chịu.
Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa lạch cạch.
Trường quay ra, Thanh bước vào, giật mình đứng sững, khuôn mặt đang đỏ hồng vì rét nhanh chóng chuyển thành mầu tái nhợt. Cô nhìn Trường trân trân không nói lên lời...
Trường từ từ đứng dậy cất tiếng trước: Tôi đến để bàn với Thanh chuyện ngày chúng mình ra Tòa.
Thanh vẫn im lặng, khuôn mặt bớt căng thẳng vì đã lâu chưa bao giờ thấy chồng mình hành xử như vậy...
Trường không chú ý đến phản ứng của Thanh, tiếp: Trước hết xin lỗi Thanh về chuyện hôm trước. Tôi quá nóng nẩy đã xúc phạm đến Thanh. Thành thực xin lỗi .
Thanh tiến đến, ngồi xuống ghế đối diện im lặng. Trường rót đưa cho Thanh li cà phê nóng, Thanh đón từ tay Trường. Lát sau mới ôn tồn lên tiếng: Chuyện đã qua nhắc lại làm gì... thực ra tôi cũng có lỗi... nhưng hôm nay không phải là lúc chúng ta nói chuyện này. Tôi đồng ý, chúng ta hãy thống nhất với nhau những điều cơ bản để khi ra tòa trả lời - Ngừng lại như cân nhắc, lựa chọn, Thanh tiếp -Tôi cứ cố níu kéo nhưng đó là việc làm vô ích. Ðến bây giờ mới nhận ra, thật ngu ngốc...
- Vậy theo Thanh, cuộc tình của chúng ta là một sai lầm. Chia tay là điều tất nhiên ư ?
- Trước đây mấy ngày tôi chưa nhận ra. Bây giờ thì đúng như vậy.
- Thôi được. Vấn đề tài sản sẽ như thế nào? Thanh cứ nêu ý kiến, tôi dành cho Thanh quyền quyết định.
- Không cần thiết! Mọi chuyện luật sư hai bên sẽ làm việc, tòa án sẽ phán theo luật định, tôi không có gì đề xuất hay phản đối. Người còn chẳng giữ được, của cải có ý nghĩa gì. Anh yên tâm đi, hai hôm nay tôi đã suy nghĩ và thấu suốt: Thực ra cả hai chúng ta không hề yêu nhau. Không biết và không dám hy sinh cho nhau, kết quả ra nông nỗi này. Níu kéo chỉ càng làm cho nhau thêm đau khổ. Chúng mình được ăn học, người ta khoác cho danh hiệu Trí thức, lẽ nào lại hành xử không tri thức...
Trường trầm ngâm, nhướng mắt nhìn Thanh. Trong đầu bật ra câu hỏi: ''Ðây có phải là suy nghĩ thật lòng của cô ta không''. Thanh đứng dậy, nhìn Trường, khoát tay ra chiều kết thúc câu chuyện: Cám ơn anh đã đến thăm tôi lần cuối cùng, khi chúng ta vẫn còn mang danh hiệu vợ chồng. Ngày mai anh không cần phải đối diện với con lợn xề này nữa - Thanh mỉm cười - và tôi cũng không cần gào réo tên lưu manh. Chúng ta ''huề''...
Có tiếng chuông của máy Funk trong túi reo....
Trường luồn tay ấn nút tắt .
Thanh hiểu ý nói nhanh : Anh nên về nghỉ, chuẩn bị cho ngày mai... mà này, tôi tặng anh món quà trước khi chúng ta xa nhau vĩnh viễn: Ðây là số điện thoại có thể tìm được Hằng. Ðó là cô gái có bản lĩnh, tốt. Anh nên đi tìm cô ta... thằng bé giờ chắc đã lớn... Thanh đưa, Trường vồ lấy mảnh giấy. Thanh tiến ra mở cửa, đứng chờ... Trường nhìn Thanh... bốn mắt nhìn nhau... Trường hấp tấp bật ra : Cám ơn. Xin lổi Thanh, tha thứ cho tôi.
Thanh không đáp, hai mắt long lanh...
Chân Trường vừa bước ra khỏi bậu cửa, cánh đã từ từ đóng lại.
Trường đứng nguyên cúi đầu im lặng. Một cảm gíac bâng khuâng ào tới... một lát, ngẩng đầu, thở phào quay gót bước đi. Ra đến chô đậu xe, chưa kịp mở cửa, chuông điện thoại lại reo. Trường bật máy... tiếng Hằng vang lên: Ngày mai, 13 giờ anh phải có mặt tại Télécafé (Tháp truyền hình Berlin) để giao tiền.
Bây giờ thì biết thóp yếu điểm của Hằng, Trường làm bộ giọng thiểu não, nhưng kiên quyết: Nhất thiết tôi chỉ giao tiền trực tiếp cho cô, ngoài ra, tôi không thể giao cho ai khác. Còn nữa, phải 6 giờ chiều ngày mai mới thu gom được tiền mặt. Như vậy, chậm một ngày, 13 giờ ngày kia đi. Nếu cô không nghe, thì mặc, muốn làm gì thì làm...
- Anh lại giở trò hả ?
- Cô muốn nghỉ sao cũng được. Tôi có thiện chí, cô cố tình gây khó dễ, đành chịu...
- Ðược ! Cứ theo ý anh. Tôi nhắc lại - đừng giở trò. Dứt lời tắt máy.
Trường bấm số điện thoại gọi T, thông báo số mày điện thoại mà Thanh vừa đưa, nhắc lại kế hoạch vừa thống nhất với Hằng, đoạn nhấn mạnh: Anh phải gấp rút truy tìm người chủ của số mày này, gặp họ trước 13 giờ ngày kia... tôi sẽ tìm mọi cách câu giờ, thông báo mọi chi tiết. Nhưng chú ý, phải luôn theo sát tôi. Cô bé này quái quỷ lắm... cứ như chong chóng...
- Ðược rồi, tôi biết. Yên tâm đi.
Trường về nhà không kịp ăn, vùi đầu vào đống tài liệu mấy ngày nằm viện, bị dồn toa, ùn tắc. Từng vấn đề giải quyết, nhanh chóng, ghi vào sổ, giao lại cho hai trợ lý thực hiện. Quay sang chuẩn bị tiền, Check. 11 giờ đêm mọi việc mới xong, thấy đói bụng, làm hai gói mì ăn liền, ăn xong đi tắm rồi lăn ra giường. Cả ngày chạy đôn đáo, mệt, chỉ mấy phút sau đã ngủ thiếp đi...
...
Theo hướng dẩn của Hằng, Trường lái chiếc Mercedes đời mới đi Berlin. Chạy được một đoạn trên xa lộ, chuông máy Funk cầm tay lại reo. Không chào hói, kề cà, giọng Hằng rắn rỏi : Anh đi đến nhà ga phía đông (Ostbhanhof), vào đỗ ở Park, sẽ có người đưa tới địa điểm.
Trường nghe, giật mình vì địa điểm thay đổi. Cô ta thật cáo gìa. Trường đang định thông báo cho T, anh ta đã gọi đến : Ðã tiến hành xác định được Hằng là ai, ở đâu... Ðang giải quyết việc này với Sếp của cô ta. Rất may, cũng là chỗ quen biết. Trường ngắt lời kẻ thao thao kia - Nghe đây, cô ta đột ngột chuyển địa điểm trao ''hàng'', bắt tôi đưa xe vào Park đậu ở Ostbhanhof, cho người đón.
- Tốt. Cứ làm theo. Cố gắng câu giờ, kéo dài được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Bình tĩnh !
Chiếc xe lao vùn vụt với tốc độ 170 km/giờ. Trong đầu, hình ảnh những ngày của quá khứ sống bên Hằng cứ chập chờn hiện ra. Trường thấy háo hức, như cảm gíac khi xưa, đi công cán, xong việc, vội vàng trở về với Hằng... cửa mở, Hằng từ trong lao ra, nằm gọn trong vòng tay Trường. Cảm giác của tuổi trẻ yêu đương nồng cháy bừng lên...
Radio trong xe ở giải tần ngắn tự động ngừng máy casset, thông báo đoạn đường phía trước đang ùn tắc, yêu cầu xe trên đường chuyển làn đi vòng. Trường mải suy tư suýt quên, vội làm động tác kỹ thuật, rẽ ngoặt. Từ đoạn này trở đi, Trường tập trung tinh thần lái xe. Ra hết đoạn đi vòng, chuyển hướng, Funk lại reo, Trường nghĩ - cứ như có mắt thần nhìn được từ xa... gịong Hằng cộc lốc : Ðang ở đâu ? Trường nhìn tên đường phố trả lời...
- Ðến ngã tư trước mặt rẽ phải là vào cửa sau của Park....
Khi tìm được chỗ đậu, mở cửa xe đi ra, đã thấy một chiếc V.W mầu đỏ áp tới. Người lái xe thò đầu, vẫy, Trường xách chiếc cặp bước lên. Chiếc V.W chạy chừng 10 phút, tới trước một cao ốc nằm gần tháp Télecafé. Người lái dừng xe, chỉ vào cửa trên ghi số 19, nói ngắn : Bấm phòng có tên Mark. B - Nhớ, Mark B - anh ta nhắc. Dường như chưa tin tưởng, anh ta hỏi lại : Nhớ chưa?
- Rồi, Mark. B.
- Tốt, đi đi !
Trường làm theo, khi vào qua cửa chính, lại bật máy thông báo cho T...
Mark. B nằm ở tầng 12, phòng 1207. vào thang máy. Chỉ chừng 50 giây, thang máy dừng tự động mở cửa. Khi Trường tiến đến trước khung cửa phòng 1207, cửa mở, Hằng trong bộ đồ sang trọng hiện ra, Lúc này trông cô thật xinh đẹp ''Gái một con trông mòn con mắt'' - Trường thầm nghĩ, lẳng lặng tiến vào.
Căn hộ 4 buồng. Phòng khách trang trí thanh nhã. Góc trong đặt giàn vi tính, máy Fax, máy in, Scan... giữa phòng khách đặt bộ sa lông đắt tiền. Ðối diện chiếc ghê 3 chỗ, một Tivi loại 16/9 màn hình cỡ 55 inch, giàn, DVD. Xung quanh áp tường có các tủ sách, tủ đựng cốc chén... tất cả mầu sáng, tương phản một cách dịu mắt với mầu vôi tường.
Ba buồng bên cửa đóng. Các rèm cửa loại mầu sáng, không gian tĩnh mịch..''dường như đây không phải là chỗ ở'' - Trường nghĩ, tự động ngồi xuống đi văng, đặt chiếc cặp lên bàn.
Hằng ngồi đối diện, vẻ mặt lạnh băng, hỏi : Mang đến đủ chưa? Trường im lặng ngắm Hằng... ít giây trôi qua mới lên tiếng - Tiền đủ cả - vừa nói Trường vừa mở cặp, rút tiền mặt, Chek đặt trên bàn - nhưng trước khi trao cho cô, tôi muốn làm rõ hai chuyện cô hãy thành thật nói rõ: Vì sao đột ngột bỏ đi ? Trong hai năm qua cô đã sống như thế nào?
- Tôi sống như thế nào anh không cần biết đến, còn việc bỏ đi, tự anh đã biết, cần gì phải hỏi ?
- Tôi không hề biết, hay đúng hơn mãi hôm qua tôi mới biết... Phải, tôi và Thanh đang trong thời gian ly thân... trước đây tôi buồn chán, chơi bời... từ khi gặp, sống với cô đã chí thú làm ăn, tu tỉnh vun đắp cho cuộc sống với mục đích sau khi ly dỵ sẽ chính thức cưới cô. Thế mà... chỉ có 3 ngày vắng nhà, mọi chuyện đã đảo lộn tất cả. Tôi nhờ người tìm kiếm cô khắp nơi, lúc nào cũng nhớ cô. Khi cô xuất hiện trở lại thì đã ra nông nỗi này...
Hằng lúc đầu lơ đãng, càng về sau những lời nói của Trường như khơi dậy trong cô hình ảnh buổi chiều mùa đông hai năm trước ''chả lẽ mình bị Thanh lừa''- ý nghỉ thoáng qua... cô nhìn Trường chăm chú... anh gầy đi nhiều, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chợt lòng cô nhoi nhói... nhưng nhớ lại... lòng cô lại bừng bừng: Chuyện quá khứ tôi đã chôn vùi ngay từ khi bước chân ra khỏi căn hộ ấy. Thôi được, nếu anh nhắc lại, tôi cũng nói để anh không còn vương vấn, ân hận: Cô Hằng trước đây đã chết vì một kẻ lừa đảo. Cô Hằng đang đứng trước mặt anh là một kẻ tống tiền, trấn lột... nếu anh có gan hãy đi khai báo với cảnh sát. Anh đã vừa lòng chưa ?
- Tôi biết cô hận tôi. Nhưng ít nhất gặp lại, cũng để cho người cô hận có cơ hội giải thích. Những thông tin mà Thanh nói cho cô biết là chuyện bịa đặt. Chính người lừa cô là Thanh. Tôi chỉ có sai lầm là không dám đối đầu với hiện thực... dấu cô mối quan hệ sắp kết thúc giửa tôi và Thanh... còn lại, đã làm hết sức mình...
- Dù thế nào, mọi việc đã quá trễ rồi...
Có tiếng động mạnh ở phòng bên... tiếng trẻ ọ ẹ... cửa mở một người đàn ông - đúng hơn, một người đàn ông tuổi chừng ngoài 50, gầy, thấp bé từ trong đi ra. Hằng ngừng nói, tiến đến vẻ nôn nóng hỏi :
- Con làm sao thế anh? Chị Huyền ơi !
- Cô Huyền ra cửa hàng mua tã lót. Con đói, anh đi lấy thức ăn cho chúng - đoạn quay sang gật đầu chào khách.
Trường xửng sốt đứng dậy nhìn. Hằng ngừng lời tiến vào. Trường đi theo. Trên hai chiếc giường trẻ em, hai đứa bé, một trai, một gái mắt thao láo, ngậm vú giả mồm núm núm. Một lát, người đàn ông từ gian bếp đi trở lại mang theo hai lọ HIP (thức ăn làm sẵn cho trẻ em). Hằng đón một chai, bế bé Trai lên cho con ăn. Một nỗi mừng vui trào dâng... Trường cúi xuống thấp hơn để nhìn, rồi không nhịn được, vươn tay bế bé gái lên. Con bé tròn mắt nhìn.... Người đàn ông và Hằng không kịp phản ứng, lúng túng... Có tiếng loach xọach mở cửa. Người đàn bà trạc 40 tuổi bước vào. Theo sau là T. và một phụ nữ cứng tuổi khác. Chị Huyền cầm theo túi tã lót đi đến đón lấy cháu bé từ tay Trường... Hằng bảo: Chị cho hai cháu ăn hộ em, quay sang hai người khách làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi: Các vị là ai, sao vào nhà tôi như đột nhập vậy ?
- Cô không cần phải bận tâm - người đàn bà lên tiếng - Chúng ta chưa gặp nhau, vào đàng hoàng sợ cô không tiếp... tôi có cái này cô xem đi sau đó sẽ nói chuyện.
Hằng đón từ tay bà ta tờ giấy, đọc lưót... mặt biến sắc. Người đàn ông chủ nhà tươi cười nói: Mời mọi người ra đây, ngồi xuống, có chuyện gì thử nói nghe xem nào.
Khi tất cả đã yên vị, T. lên tiếng : Cô đã biết tôi là ai... Trường là bạn tôi, hy vọng cô nương tay với anh ấy. Ngừng lại để thử xem phản ứng của đối phương. Thấy nữ chủ nhân vẫn im lặng, mặt lạnh băng, T. tiếp - Những điều mà cô nghe đựơc từ Thanh chỉ là do cô ta bịa, đánh lừa cô để hả dạ, đó là hành động của người đàn bà đang xúc động vì cuộc tình đổ vỡ. Tiếc là cô đã quá nóng nảy... để rồi đi nước cờ sai... và bây giờ...
- Nhưng can hệ gì đến các người ? Có phải các người đến để gây áp lực hòng giúp cho anh ta chạy tội không ? Chị Thanh nói không hoàn toàn sai. Tôi hy vọng rằng các vị đừng nhúng tay vào chuyện tư của người ta... để mặc chúng tôi giải quyết với nhau.
- Khốn nỗi ''câu chuyện tư'' kia lại liên quan đến đạo lý... pháp luật và tình cảm nữa - Hằng giật mình nhìn T. anh ta phớt lờ tiếp tục thủ thỉ - Có ai lại đang tâm đi làm tiền chồng mình, nỡ lòng chia ly tình cha con...
- Ðủ rồi - Hằng thực sự nổi xung, gườm gườm nhìn T. Anh ta vẫn bình tĩnh, không thay đổi nét mặt, giọng nói : Nếu tôi nói sai, cô có thể bác bỏ, đừng lỗ mãng, chanh chua... như vậy làm sao thuyết phục nổi người ta...
- Thôi, để tôi nói đã - Người đàn ông chủ nhà lúc này mới lên tiếng, T và Hằng ngước mắt nhìn ông ta, mọi người chờ đợi, khi không gian trầm lắng, ông Vân - tên ông - mới cất tiếng, giọng Huế nhẹ thanh: Hằng! anh ấy nói đúng! cần phải bình tĩnh, đối diện với sự thật. Người phải đối diện với sự thật cay đắng nhất chính là Anh. Bọn mình đã ước hẹn với nhau, hai năm sau khi cưới, em mới chính thức làm vợ anh. Hôm nay là tròn hai năm... nhưng biết rõ mọi việc, anh tự cảm thấy phải rút lui vì không nỡ lòng nào làm gia đình em tan nát. Hai đứa trẻ cần phải được bố đẻ nó chăm sóc, dậy dỗ. Hai năm qua anh có làm gì cho em và hai con thì cứ coi như anh đã tích phúc cho anh đi. Có cưỡng cầu, giữ được thân thể mà trái tim, tâm hồn em vẫn giành cho người khác thì anh còn đau lòng hơn.
Hằng cúi mặt, những gịot nước mắt lã chã chảy dài trên má... người đàn bà đi cùng T thoáng biến sắc mặt. T dửng dưng. Hai mắt Trường long lanh ầng ậc nước... Ông Vân xúc động, thở dài, tiếp giòng suy tư: Cần giải thích cho các bạn rõ hoàn cảnh này. Ðúng ngày hôm nay của hai năm về trước, tôi ra ga phía Ðông đón người bạn từ Tây Ðức sang chơi. Ðến nơi, anh ta mới gọi điện báo có việc đột xuất chưa sang dịp này được. Đang thư rỗi nên quyết định không về ngay, la cà đi xem. Qua phòng chờ, thấy cô Hằng ngồi trên ghế, mặt buồn thiu. Tự dưng lại thấy quan tâm... tôi đến hỏi thăm... Hằng cho biết cô đến Berlin lần đầu, không có thân nhân. Có thể là chúng tôi có duyên nên khác hẳn những lần tiếp xúc với những người khác, tự dưng tôi thấy thương hại Hằng, như tình thương của người cha đối với đứa con. Thấy hoàn cảnh của Hằng, tôi ngỏ ý mời cô về nhà nghỉ kẻo ngồi ở đây mà giấy tờ không đầy đủ, cảnh sát quan sát qua Camêra sẽ đến kiểm tra ngay. Hằng ngập ngừng... Nhận ra... nói lời cảm ơn, đứng dậy theo tôi ra xe, về căn hô cũ chỉ có 2 phòng. Tôi nhường cho Hằng một phòng rộng, giao cho cô chìa khóa. Ngay sau đó, Hằng tắm rửa về phòng khóa cửa năm lỳ ở trong từ 6 giờ chiều không ra. Suốt đêm đó tôi gần như thức trắng, suy nghĩ về người đàn bà thứ 2 trong đời, xuất hiện như được ai đó sắp đặt trước. Tôi mơ màng trong cảm giác kỳ lạ. Gần sáng mới thiếp đi...
7 giờ sáng hôm sau, chợt tỉnh, đã nghe thấy ngoài bếp lục đục... rồi mùi xào thịt bò với tỏi thơm lừng. Tôi trở dậy đi ra hé cửa bếp nhìn vào, thấy Hằng đang hí hoáy xào xáo. Không muốn làm cô mất tự nhiên, trở lại sửa soạn phòng cho gọn gàng (sợ cô chê ăn ở luộm thuộm), sau đó đi rửa mặt. Lúc vào, bàn ăn đã thấy bày đĩa miến xào còn đang bốc khói. Hằng nhìn tôi tỏ ra hơi thẹn : Em xin lỗi, chiều qua đặt mình lên giường em ngủ ngay, mê mệt... sáng dậy hơi sớm làm anh mất ngủ. Anh ăn sáng đi. Ở đây giờ hành chính bắt đầu từ lúc nào ?
- 10 giờ. Không sao. Hôm nay tôi được nghỉ. Ngược lại còn cám ơn cô đánh thức. Tôi sống độc thân, ăn ngủ thất thường chẳng có giờ giấc, đã lâu lắm chưa được ăn điểm tâm ngon như thế này.
Hằng cười tươi - giống y hệt người vợ quá cố của tôi hôm đầu tiên về làm dâu, hơn 30 năm trước. Một cảm gíác thân thiết xuất hiện rồi dần trào dâng trong lòng. Hai chúng tôi ngồi ăn ngon lành. Ăn xong, Hằng dọn bàn gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Khi uống cà fê, tôi thấy không khí nghi kỵ của cô đối với môi trường mới đã có thay đổi, hỏi : Bây giờ em tính sao? Anh quan tâm nên nêu vấn đề này để em suy nghĩ lựa chọn, đừng hiểu lầm. Nếu em không chê, hãy cứ ở đây, tìm được cơ hội hẵng đi. Nếu em muốn, anh sẽ chọn cho người chồng đúng yêu cầu, đảm bảo còn hơn Viện môi giới hôn nhân. Bây giờ không nên lang thang, bất lợi Hằng nghe chăm chú…tôi tiếp tục giải thích cặn kẽ các phương án, phân tích lợi hại... cô nôn nóng cắt ngang, băn khoăn giãi bầy: Một người đàn ông em yêu, nhưng đã có vợ... lừa dối... em không thể tiếp tục chịu đựng phải trốn chạy. Rất may gặp anh. Những điều anh góp ý, những thông tin anh cung cấp rất đúng, bổ ích. Quả thực bây giờ điều kiện để em lựa chọn không có nhiều. Dù có muốn tìm được người đàn ông để lấy, nương tựa, sinh cháu, nuôi cháu lớn khôn cũng thật khó khăn?
- Hay là phá thai ? Cách này có thể giúp em trước mắt... nhưng...
- Không được ! Ngay từ lúc ra đi em đã nghĩ, nhưng rồi không thể đang tâm. Nó là một phần mắu thịt của mình, anh bảo làm sao cắt bỏ được - Hằng khó nhọc cất lời, dường như cô ấy đang suy nghĩ...
Tôi im lặng nghe... lát sau cô nối tiếp vẻ suy tư: Bây giờ em có thể làm bất cứ điều gì để ở lại, sinh cháu...
Vốn đã có cảm tình với Hằng, tôi ngần ngừ... rồi mạnh dạn : Khuyên em phá thai chỉ là cách thử. Em nghĩ như vậy la đúng. Giấy tùy thân của em có những gì ?
- Ðủ cả, hộ chiếu của em qúa cảnh qua Ðức sang Paris thực tập khoa học, thẻ sinh viên trường cũ, bằng tốt nghiệp, giấy khai sinh, chứng nhận độc thân...
- Thế thì được. Bây giờ thế này: Nếu em tin, không chê anh gìa, cho phép anh được chăm sóc em, làm cha của đứa bé. Anh sẽ cùng em nuôi dậy con... cùng em dìu nhau trên đường đời, nơi xứ lạ quê người...
Nghe tôi nói, Hằng ngạc nhiên tròn mắt ngước nhìn... Tôi không còn dừng lại được nữa, có một sức mạnh vô hình tiềm ẩn ở trong lòng thôi thúc... thôi thúc... gấp... gấp... khiến tiếp tục nói: Anh chắc gần tuổi với bố em, nhưng tình yêu đâu có kể tuổi lớn, tuổi nhỏ. Người ít tuổi, trẻ trung có mẽ bề ngoài em ưng ý, cảm động trao thân... té ra lại là kẻ lừa đảo. Anh thì khác. Ðể nói được với em những lời này thực cứ như duyên trời xếp đặt vậy. 30 năm trước anh lấy vợ, 3 tháng sau cô ấy chết. Anh không chịu được xúc động đã đi tu. 5 năm, sau khi xuống tóc, nhưng lòng trần tục còn nặng, anh phá giới... rồi phiêu bạt tới đất này. Anh cứ lang thang trong cô đơn với nhiều buổi chiều... và chiều qua, gặp em. Ngay từ lúc đó anh đã tự bảo lòng, rằng người mà anh đi tìm đây rồi !
Hằng lại giật nẩy người, sửng sốt.
Tôi hiểu cảm gíác của cô nhưng cứ tiếp: Sở dĩ anh không muốn giới thiệu cho em một đối tượng khác - mà loại người hợp với mong đợi của em, anh quen không ít - là vì không dám chắc chắn bằng chính anh. Ðưa ra ý kiến này chỉ thuần túy là thương, muốn giúp, nhất là lúc này em lại đang mang thai. Nghe người ta nói, chửa con so, trạng thái cơ thể thiếu nữ sẽ có phản ứng... Ở đây không có quyền cư trú, bệnh viện sẽ đòi viện phí rất đắt... mẹ con em cần có sự chăm sóc chu đáo của bác sỹ. Sinh nở, dưỡng thai phải cần đến bệnh viện... nếu em không muốn, không tin, anh có thể giới thiệu cho người khác, tất nhiên là trẻ, có nghề nghiệp, thu nhập khá...
Hằng nhìn tôi chăm chắm...
Tưởng cô vẫn còn nghi ngờ... tôi trấn an ngay : Tất nhiên anh giới thiệu, đứng bên cạnh, em cũng yên tâm phần nào...
Có thể trong hoàn cảnh quá gay go, cũng có thể do cảm nhận được tấm lòng của người thực sự thương mình, chắc trong lòng Hằng vẫn gợn lên mối nghi ngại, mãi sau cô mới lên tiếng : Trước hết phải cám ơn anh. Ðúng vậy, tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng đối vơí sự quyết định của em. Em đã sai lầm một lần, không thể có lần thứ hai. Nhưng quả thật khi gặp anh, em thấy tin ngay rằng anh là người tốt, đáng tin cậy . Thú thật em mừng lắm. Em sẽ trao đời em và con em cho anh. Nhất định quyết định này là một quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời. Nhưng chỉ xin anh, trong hai năm, em chưa thể chính thức làm vợ anh. Em cần phải hoàn thành một tâm nguyện... xong việc, lúc đó chúng ta sẽ là vợ chồng thực thụ.
Tưởng điều gì, hóa ra vậy, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vì thực sự yêu Hằng, lòng tôi vui như mở hội, chấp nhận ngay. Những ngày sau - vì đã chính thức là kiều dân Ðức - tôi chạy đôn đáo... rồi khẩn trương làm thủ tục kết hôn, và cuộc hôn nhân của chúng tôi đươc tiến hành ba tháng sau đó.
Phải thành thật nói với các bạn rằng, lúc đầu tôi hành động chỉ thuần túy thương hại Hằng, muốn giúp cô vượt qua khó khăn khi nghe Hằng nói rằng bị người yêu lừa. Thế nhưng cùng sống bên nhau trong một căn hộ, tính cách của hai bên đều tãi ra... dần hiểu nhau... tình yêu của cả hai nẩy nở lúc nào không rõ. Hằng đã tốt nghiệp đại học, giỏi chuyên môn thảo chương viên, thành thạo tiếng Anh, tiếng Nga. Cô học tiếng Ðức khá nhanh. Tôi quen biết nhiều, được bạn bè yêu quý xúm vào giúp đỡ, Hằng nhanh chóng xin được việc làm. Kinh tế của chúng tôi khá lên. Ðúng như người Trung Hoa nói: Ðằng trước sự thành công của người đàn ông, luôn luôn cò người đàn bà đứng sau lưng !
Cách đây hơn một tuần cô ấy nói có việc cần đi xuống tỉnh, bảo tôi ở nhà trông con. Hai hôm sau trở về Hằng như biến đổi hẳn. Cho đến chiều qua tôi mới được biết toàn bộ tấn bi kịch này. Tôi cảm thấy mình phải kiên quyết tự nguyện dứt bỏ mong muốn, ước nguyện đã thành sự thật. Ðiều tôi đã làm được là hợp lý, nhưng không hợp tình. Và bây giờ, anh nói với Hằng - Em hãy trở về với Trường. Cậu ấy là người tốt. Hãy nghĩ đến hai con, đó là máu mủ ruột rà của Trường, cậu ta có quyền, có trách nhiệm nuôi dậy hai đứa nó...
Ông Vân dừng lời, đứng dậy đi vào phòng bên. Lát sau trở ra, cầm theo một thẻ tín dụng, đưa cho Hằng, nhìn Trường nói : Ðây là tấm Card của Postbank, mang tên Hằng, trong đó có số dư không nhỏ. Khi lần đầu tiên nhận được số tiền, tôi băn khoan hỏi, Hằng nói rằng đó là tiền của người chị họ tên Thanh, cho vay, để nuôi con, khi nào không cần nữa, có thu nhập trả chị ấy Thế là hàng tháng, trong suốt hơn một năm cô Thanh kia cứ đều đều gửi số tiền vào tài khoản này cùng số tiền trợ cấp cho trẻ em của sở Xã Hội. Bây giờ xin trả lại cho em. coi như món quà tặng gia đình em nhân dịp xum họp, đoàn tụ. Vân vừa nói, vừa kéo Trường đến trước Hằng, cầm tay hai người đặt chồng lên nhau. Hằng vùng vằng buông ra. Trường ngước nhìn Vân, cảm động : Em thât cám ơn anh. Không thể nào nói hết lời. Em không ích kỷ mà nhận sự sắp xếp của anh, dù rằng em rất muốn. Em chỉ mong Hằng tha thứ, cho em được quyền chăm sóc Hằng và các cháu là tốt lắm rồi. Mọi chuyện cứ để Hằng tự quyết định. Nhưng theo em, anh hoàn toàn xứng đáng được hưởng thành quả mà anh đã dầy công vun đắp. Hai đứa con em được mang họ anh, được anh đặt tên, chăm nuôi là phúc cho chúng, may cho bố mẹ chúng. Nếu không nhận ra điều này, em đâu còn là em...
T, người đàn bà trung niên đi cùng nhìn nhau...
- Mọi chuyện sáng tỏ, đã tới bữa trưa, mời các vị ở lại, ăn với chúng tôi bữa cơm, uống ly rượu mừng.
- Cám ơn anh. Tôi và Tuyết có việc phải đi, hẹn khi khác. Còn anh Trường thì tùy.
- Tôi cũng xin cám ơn anh Vân, cám ơn Hằng. Ðây là số tiền mà Hằng cần để trang trải - Trường rút bút ký tấm chek, đặt lên trên gói tiền, nói tiếp - Ở nhà đang có có việc cần về để giải quyết... dăm bữa nữa sẽ đến hầu rượu anh để tạ ơn. Hằng, xin lỗi em. Món quà mấy hôm trước em tặng... quý, đáng gía lắm ! Cám ơn ! Tạm biệt.
3 người khách đứng dậy. Hằng vẫn ngồi nguyên, hai mắt thất thần nhìn xa vời... Vân ra hiệu cho mọi người đi ra. Trước khi bước ra khỏi cửa Trường còn quay lại nhìn Hằng... Xuống tới Park đậu xe, T. hỏi: Có bận không ? cùng bọn mình kiếm cái gì lót bụng, đói rồi.
Trường gật đầu im lặng. 3 người đi bộ về phía quảng trường Alexander, vào một khách sạn sang trọng. Khi chai X.O cùng các món nhắm được người phục vụ bưng ra, T. mở nút, rót rượu, dơ lên ngang mặt : Chúc mừng gia đình cậu đoàn tụ.
- Thật vô cùng cám ơn anh, chị. Tôi không biết lấy gì đền đáp.
- Ðền ơn ư ? T nhìn Trừơng giây lát rồi lại tiêp - không cần thiết. Như mình đã nói, đây là nghĩa cử, ai lại lấy thù lao. Còn việc làm ăn, lại khác : Bọn mình muốn bàn với ông về một dịch vụ: Chung vốn mở một công ty xuất nhập khẩu tổng hợp, đánh hàng từ bên nhà sang bán, lấy tiền mua hàng từ bên này, gửi về. Ðây đúng là sở trường của ông, có hứng thú không ?
Nói đến xuất nhập khẩu là như gãi vào chỗ ngứa, Trường hăng hái sôi nổi: Tuyệt! Hãy bàn sâu chi tiết đi. Cần bao nhiêu vốn ?
- Khoảng... triệu USD.
- Bao nhiêu ngừơi tham gia?
- Ba!
- Tôi làm gì có nhiều tiền thế, đáng tiếc...
- Không sao. Chúng tôi sẽ cho vay. Yên trí đi. Bọn mình sẽ gíup ông... như đã từng giúp ông đoàn tụ với gia đình, trở lại với... Hằng vậy. Trường ngước mắt nhìn T... Trong đầu thoáng hiện một ý nghĩ... đoạn mỉm cười từ từ nâng cốc rượu, chậm rãi : Cám ơn. Tôi hy vọng được các anh giúp đỡ và không tiếc sức mình đền ơn trả nghĩa sự gíup đỡ này...
- Nhất định ! Ðương nhiên ! Ha... ha... ha... - cả 3 cùng cười vang. T. cười to, thoải mái nhất !
Tháng 1 năm 1999 - 8/2001
LXQ
(Rút trong tập Truyện ngắn : Những mảnh đời phiêu bạt Tập II – Chua xuất bản)
Ghi Chú :
1a. Nước hoa của hãng Chanel số hiệu N5
2. Nhạc và lờI Song Ngọc
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét