Hai ông bạn tôi tiếp tục bút chiến. Kiểu này không biết có nên đăng bài của hai võ sĩ này nữa không đây. Biến nơi đây thành "bãi chiến trường" là điều mình chẳng muốn tí nào. :)
============
Nguyễn Hoàng Đức
Họa sĩ Vân Thuyết vừa có bài NGUYỄN HOÀNG ĐỨC : “ KẺ NHIỀU CHỮ NGHÈO NGHĨA “ (PHẦN I ) tranh luận lại bài viết “Trao đổi với nhà thơ Vân Thuyết người đọ thơ” của tôi, anh dùng những từ rất nặng như “thiển cận”, “bội thực – ngộ chữ”, “Hoang tưởng tâm thần phân liệt”, “rối loạn cảm xúc”… Anh cho rằng, tôi xỉ nhục thơ, rồi còn dám đem thơ mình ra thách đấu…
Tôi thách đấu thơ để chính thức loại bỏ những kẻ ảo tưởng về thơ, có ít thơ vụn cứ tự tung hô mình là siêu việt và đệ nhất. Vậy thì thử thượng đài trước công chúng phổ quát xem sao, làm thơ cứ khoe mình xó bếp mệt mỏi và chán chường lắm. Giờ thử xem trình độ Vân Thuyết ở mức nào, cuối bài anh viết:
“NHĐ thách đố tôi viết trường ca là một suy nghĩ rất “ trẻ con đàn bà “ – sao bạn không nghĩ bạn có thể vẽ tranh hay làm tượng như tôi . Tôi thích viết những khoảnh khắc vô tình chợt đến – những kỷ niệm buồn vui trong đời – những đêm ta ngắm những vì sao – hay được leo lên những đỉnh núi cao – hay đứng trước đại dương bao la – hay nỗi nhớ đến mối tình xưa ta bị bỏ rơi – thất lạc …còn trường ca – tôi xin nhường lại cho NHĐ”.
Những lời tự bạch trên trước hết cho chúng ta biết Vân Thuyết làm thơ theo khoảnh khắc chợt đến, vu vơ chẳng có sứ mệnh gì, và đó là nghiệp dư. Đã là thơ nghiệp dư thì thi đọ làm gì?
Người vào xới đọ thơ, người ta bảo mình trình sản phẩm ra đi thì lại bảo “sao bạn không vẽ tranh làm tượng như tôi?” có khác gì chuyện ngày xưa Thạch Sùng khoe giầu bị đối phương đem trình ra niêu cá kho, Thạch Sùng không có đành chịu thua cứ phải tắc lưỡi hết kiếp này sang kiếp khác. Hoặc giờ Việt Nam đòi đọ trình độ với Nga, bảo rằng, ông đừng mang kỹ nghệ vũ trụ ra khoe, còn tôi rổ rá tre trúc đẹp tuyệt vời. Cụ thể hơn, một anh nhạc sĩ vườn đem mấy ca khúc ra đòi đọ với Beethoven, khi thấy ông liền bảo, “ông không được mang giao hưởng ra đây”… thế rồi cuộc thi trao giải cho ông đoản ca vườn. Vân Thuyết đã làm được vài trăm bài thơ vụn ư, thôi cứ khoe quanh quẩn đi, nhưng thử làm một trường ca xem, ngựa hay phải chạy đường dài, lộ ngay mặt hàng tài năng nhiều hay ít.
Trường ca buộc phải có nhân vật, đó là điều tất yếu, vậy mà Vân Thuyết cũng định cãi xóa, thử hỏi còn có nền móng căn bản nào để tranh luận nữa. Nếu sử thi cũng không cần nhân vật, tùy tiện nghĩ ra, thì người Trung Quốc đã tìm thấy vô số sử thi rồi, cần gì lọ mọ tìm kiếm vài chục năm.
Tôi xin hỏi Vân Thuyết, anh chê cuốn “Ý hướng tính văn chương” của tôi. Anh có đề cử cuốn sách lý luận văn chương nào ở Việt Nam hơn cuốn đó không? Nếu có nhiều cuốn thì xin anh nêu ra một cuốn ra nhé! Xem liệu anh có đủ trình độ và khả năng công bằng không?
Toàn bộ bài viết của Vân Thuyết đều dùng cách nói vo, không có luận điểm nào cụ thể, đang đi vào văn chương lại khoe hội họa, giống như người ta đang thi nhảy cao, mấy anh nông dân lại khoe lội bùn bắt trạch. Vân thuyết tranh cãi với tôi theo kiểu: sắc tộc kia mời đội bóng Braxin đấu hữu nghị sau đó tuyên bố: ta đã đấu với Braxin ngang ngửa.
Một loạt bài về thơ của tôi vừa qua mà sẽ còn tiếp tục cỡ trăm bài nữa, mỗi tuần hai bài, mục đích là để gột rửa thơ, cũng như gột rửa thói háo danh dễ dãi của nhiều người Việt muốn kiếm chác danh vọng bằng con đường gác chân qua cửa một đêm trăng. Một bài thơ ngắn ư? Đó là việc của một đêm! “Thành La Mã không xây trong một ngày”, tại sao lại muốn hy vọng nó là tuyệt phẩm, tuyệt tài? Muốn trở thành vĩ đại, thì trước hết hãy quên con đường “nhặt sỏi” ấy đi! Ai cũng có quyền làm thơ vụn và “nhặt sỏi”, nhưng sau đó không thể nói mình có quyền tôn vinh mình vĩ đại, và buộc những người khác phải tin theo.
Vân Thuyết nêu ra những nhà thơ nổi tiếng làm thơ vụn. Vậy sao không nêu ra những văn hào, thi hào chỉ có thể thành danh nhờ những tác phẩm đồ sộ. Mỹ học trên toàn thế giới nói không cái được rằng: Cái bất thành văn đầu tiên của mọi nghệ thuật là nó phải vĩ đại hoành tráng. Tượng tạc vào vách đá phải hơn tượng xếp trong vườn. Hãy thử đếm đi có tượng tạc vào vách đá nào dù xấu mà không được thế gian chiêm ngưỡng thán phục?!
Cái gì lớn thì soi vào gương sẽ lớn, hoặc soi xuống nước cũng lớn. Qua cái đống vật liệu mà Vân Thuyết cố tình tháo dỡ lâu đài của tôi vứt ngổn ngang ra đấy, tôi vẫn thấy tôi có thể phải thua ai đó, nhưng nhất khoát là đỉnh núi đồ sộ đổ bóng xuống “hòn sỏi thi ca” Vân Thuyết. Nhưng xin mời người khác lên sàn. Còn Vân Thuyết đội bóng của sắc tộc cầm nhầm cả bóng chày vào sân bóng đá, chớ nên đòi thi đấu với Braxin nữa. Cám ơn!
NHĐ 04/10/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét