Chủ nhật vừa rồi (30/9), chúng tôi đến thăm
người nhà đang điều trị tại bệnh viện Tai Mũi Họng. Xe tới cổng, bảo vệ chạy ra
hỏi:
-
Vào có việc gì đấy?
-
Chúng tôi vào thăm bệnh nhân.
-
Vào đi.
Chúng tôi đỗ xe ở sân bệnh viện cũng như
nhiều xe khác ở khu vực này.
Khi ra, lái xe dừng xe trước barie đang
chắn. Viên bảo vệ đến sát xe nói:
-
Bao nhiêu?
-
Ba chục
Cô bạn ngồi cạnh tôi nói:
-
Qui định nào vậy?
Hình như anh ta nghe không rõ, hỏi lại, tôi
bảo:
-
Cô ấy hỏi thu tiền theo qui định nào vậy.
Viên bảo vệ có vẻ bực vì tự nhiên có người
chạm vào việc của mình. Chắc anh ta chưa gặp trường hợp nào như thế nên dằn
giọng, nói mạch lạc như thách thức:
-
Không có qui định nào cả.
Tôi nhẹ nhàng:
-
Anh nhớ hộ cho là anh nói không có qui định nào cả. Anh
có thể cho tôi biết tên? Nhưng thôi, lúc này là 3 giờ 45 phút chiều, tại cổng
bệnh viện Tai Mũi Họng nhé.
- Anh đến đâu cũng thế thôi.
Anh vào bệnh viện khác mà xem (anh kể tên 2, 3 bệnh viện, tôi không nhớ là bệnh
viện nào), người ta còn thu 40, 45 nghìn ...
Rồi anh ta ném số tiền vừa thu vào trong xe,
tỏ ý không cần. Tôi bảo:
-
Chúng tôi không thắc mắc tiền nhiều hay ít mà chỉ hỏi qui định nào thôi.
Còn anh trả lời, thái độ ra sao, tôi sẽ phản ánh ở nơi cần thiết.
Anh ta thách:
-
Anh muốn làm gì thì làm.
Câu chuyện diễn ra thực tế không chỉ như
vậy, tôi chỉ ghi lại những gì nghe rõ và còn nhớ được.
Tôi đã vào một số bệnh viện. Có bệnh viện
tuy tôi chưa gửi ô tô vào đấy nên không biết nhưng với xe máy, họ tổ chức thu
tiền gửi xe, có hàng lối, vé in sẵn là 2000 đồng/1 lượt gửi xe máy ban ngày chứ
không phát vé làm bằng vỏ bao thuốc. Làm như thế, mới quản lý được doanh thu từ
dịch vụ trông giữ xe. Tuy nhiên, nơi trông giữ xe nào làm được như thế thì rất
hiếm.
Trường hợp ở Bệnh viện Tai Mũi Họng, thu
tiền gửi xe mà không có ai qui định mức thu lại không có vé là bệnh viện đã
buông lỏng quản lý. Thu tiền kiểu ấy chỉ có thể chấp nhận được trong trường hợp
mặt bằng thuộc quyền sử dụng của tư nhân, hoặc tư nhân được giao khoán hay
trúng thầu mà thôi.
Điều đáng buồn hơn là sau khi ra khỏi cổng
bệnh viện, hai chúng tôi bị một người thân đi cùng xe phản đối, rằng gửi xe
phải trả tiền là đúng rồi, còn bắt bẻ này nọ. Tôi nhắc lại lời đã nói với viên
bảo vệ là chúng tôi không hề thắc mắc chuyện phải trả tiền, giá gửi cao hay
thấp.
Sự lộn xộn, bừa bãi tùy tiện ngoài xã hội
đập vào mắt chúng ta hàng ngày. Sở dĩ dẫn đến tình trạng ấy là do chúng ta thường
bỏ qua những chuyện tưởng như là vụn vặt, vì ngại va chạm, ngại rắc rối hoặc tệ
hại hơn là coi những chuyện ấy là đương nhiên. Nếu đồng thanh lên tiếng và lên
tiếng kịp thời thì xã hội hẳn sẽ trật tự hơn.
Chỉ tiếc rằng số người lên tiếng quá ít,
tới mức bị xếp vào đám người hâm, đầu óc không bình thường vì họ không giống
như số đông áp đảo.
02/10/2012
Nguyễn Tường Thụy
Bác Thụy nói quá chuẩn !
Trả lờiXóa