Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Niềm vui nho nhỏ

Nguyễn Tường Thụy

Ngoài bạn bè và những người thân trong anh em họ hàng ra, đôi khi tôi cũng gặp được những niềm vui nhoi nhỏ khi ra ngoài xã hôi, tiếp xúc với những người không hề quen biết. Những việc làm tốt, dù là nhỏ cũng làm cho ta thêm chút hy vọng vào cuộc sống trong cái xã hội bát nháo này. Ví dụ, đôi khi đang đi xe máy, tôi hay gặp người đi đường nhắc: anh (chú) gạt chân chống lên đi.

Có một lần tôi mua xăng ở cây xăng Vạn Xuân đường Phan Trọng Tuệ. Tiền xăng hết 60 nghìn đồng, tôi đưa cho cậu tờ bạc 500 nghìn. Cậu bán xăng rút tiền lẻ đưa lại tôi 40 nghìn. Tôi thản nhiên phóng xe đi thẳng. Cậu bán xăng gọi với theo:
- Chú không lấy tiền thừa à

- Cháu trả lại chú 40 nghìn rồi còn gì

Tôi nói thế rồi định đi tiếp. Cậu bán xăng bảo:

- Chú đưa cho cháu tờ 500 cơ mà.

Lúc này tôi mới nhớ ra là tôi đưa cho cậu ấy tờ 500 nghìn đồng mà khi nhận lại tiền thừa, tôi không để ý vì đi vội. Cậu ấy đưa tôi 40 nghìn là đưa trước tiền lẻ, khi đang tìm 400 nghìncòn lại đưa cho tôi thì tôi đã phóng đi.

Hôm noel vừa rồi, ngồi ở nhà hàng 181 Nguyễn Lương Bằng, cô bé phục vụ khi đưa thức ăn quệt tay vào gói thuốc lá đang để đứng làm nó đổ xuống, dính một tí nước. Cô lấy ra rồi dùng giấy lau rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Tôi bảo:

- Không sao đâu cháu. Bác cảm ơn. Bác thấy thái độ phục vụ của cháu rất đáng hoan nghênh. Nhưng lúc này bác chẳng có quà gì tặng cho cháu cả.

Cô bé cười, mắt cô ánh lên niềm vui rạng rỡ:

- Lời khen của bác là món quà noel rất quí tặng cho cháu rồi.

Vậy là cả bác, cả cháu đều dễ chịu.

Một tối, tôi đi chơi về, loạng quạng thế nào mà xe máy lao vào hòn gạch ai đó ném ra đường làm tôi ngã xoài ra. Lập tức có hai cậu thanh niên đi chung một chiếc xe máy ào tới. Tôi đã nghĩ đến chuyện kẻ cắp đến lợi dụng, thó điện thoại hay ví tiền. Nhưng các cậu đã đỡ tôi dậy hỏi han. Tôi cảm ơn rồi đi tiếp. Đến cửa nhà, vợ tôi ra mở cửa thì thấy hai cậu ấy ở ngay sau lưng tôi. Tôi chưa hiểu ra sao, các cậu ấy nói:

- Chúng cháu thấy bác ngã, chỉ sợ bác đau không đi được nên bảo nhau đi theo bác, nhỡ có bị làm sao thì còn hỗ trợ.

Nói xong, các cậu chào tôi và quay xe lại. Thì ra hai cậu theo tôi ngược đường 4 km mà tôi không hề biết.

Có một lần, tôi đi nộp đơn ở phòng tiếp dân. Tôi tỏ ra băn khoăn không biết nộp ở đây có đúng không? Chị tiếp dân bảo:

- Bác nộp ở đây cũng được rồi chúng tôi chuyển cho. Chứ sang bên ấy không bao giờ bác nộp được đâu.

Tôi nhìn xung quanh, bảo:

- Toàn dân oan đi nộp đơn.

Chị nói:

- Thì đất đai của người ta lấy hết rồi còn gì, họ phải đi kêu chứ.

Lần duy nhất cho đến hôm nay, tôi gặp một cán bộ tiếp dân tỏ ra thông cảm với những người đi khiếu kiện.

Chuyện này thì tôi không dám nêu tên chị và địa chỉ tôi đến nộp đơn vì biết đâu, lời khen của tôi có thể làm phiền cho chị.

Những việc làm nho nhỏ mang lại niềm vui cho người khác hình như ngày càng ít đi nhưng không phải là đã hết. Chính tôi cũng học được nhiều từ những cử chỉ, lời nói ấy. Tôi kể mấy câu chuyện nhỏ trên để lấy lại lòng tin vào con người, vào cuộc sống khi vừa bước sang một năm mới nhiều hứa hẹn

2/1/2013

NTT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét