XUÂN CỦA MẸ
Chưa giêng tết đã rộn ràng
Gặp nhau bỗng thấy ngỡ ngàng xuân nay
Áo em nhựa sống căng đầy
Mà thương áo mẹ mỗi ngày rộng thêm.
Mùa xuân của mẹ là em
Anh đem mong ước rắc lên xuân thì.
ĐỪNG XUÂN
Hình như mưa bụi bay rồi đấy
Xuân của ai và tết của ai
Người đi sắm sửa căng siêu thị
Tôi gỡ nhành xuân gõ cửa hoài.
Làm sao cứ phải sang xuân nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi.
Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò.
Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp đơm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội
Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
THÔI ĐÀNH KHÉP LẠI
Giải nhì thi thơ xuân diễn đàn Áo trắng
Thôi đành khép lại chữ quen
Trót đưa ánh mắt nhìn em khác thường
Mùa xuân về rắc tơ vương
Cho nên mới thử nhớ thương một lần.
Thôi đành khép lại chữ thân
Trót quen thì tránh, đừng gần gũi nhau
Kẻo ngày xuân chẳng dài lâu
Đò giang không thuận, sông sâu khó lường.
Thôi đành khép lại chữ thương
Trót thân xin chớ vấn vương, bồi hồi
Trái tim sao chẳng chịu lời
Em không xa lánh để rồi khổ theo.
Thôi đành khép lại chữ yêu
Trót thương, nào đã bao nhiêu ngọt lành
Cái hôm tôi để tang mình
Là hôm em liệm mối tình trái ngang.
Cầu Kiều ai bắc mà sang
Bên kia em lệ hai hàng, đơn côi
Bên này cô độc mình tôi
Làm sao có thể quen thôi bây giờ.
Thôi đành khép lại chữ quen
Trót đưa ánh mắt nhìn em khác thường
Mùa xuân về rắc tơ vương
Cho nên mới thử nhớ thương một lần.
Thôi đành khép lại chữ thân
Trót quen thì tránh, đừng gần gũi nhau
Kẻo ngày xuân chẳng dài lâu
Đò giang không thuận, sông sâu khó lường.
Thôi đành khép lại chữ thương
Trót thân xin chớ vấn vương, bồi hồi
Trái tim sao chẳng chịu lời
Em không xa lánh để rồi khổ theo.
Thôi đành khép lại chữ yêu
Trót thương, nào đã bao nhiêu ngọt lành
Cái hôm tôi để tang mình
Là hôm em liệm mối tình trái ngang.
Cầu Kiều ai bắc mà sang
Bên kia em lệ hai hàng, đơn côi
Bên này cô độc mình tôi
Làm sao có thể quen thôi bây giờ.
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét