Chuyện ngụ ngôn nói rằng, bọn khỉ rất sợ máu. Cho nên người ta mang con gà đến gốc cây cắt tiết cho dẫy dụa loạn xạ, máu phun phe phé. Bọn khỉ trên cây sợ hãi ôm mặt run lẩy bẩy, người ta trèo lên cây ung dung mà tóm. Thậm chí có con sợ còn rơi lộp bộp xuống đất.
Bọn đầu gấu trong tù cũng vậy, thường nó nuôi mấy thằng đệ tử làm đàn em '' chim chích '' '' lái xe '' điếu đóm''...thỉnh thoảng muốn dằn mặt những nhóm khác, nó lôi đàn em ra đánh đập rất tàn bạo. Bọn đàn em cắn răng chịu đựng, lại còn bảo đó là đàn anh dạy bảo, biết ơn anh cưu mang, em hứa không trái lời...số má của đàn anh vì thế mà cũng được nể nang nhờ việc đánh đập đàn em mình. Đó là bọn tù văn vở mới dùng chiêu thế, còn bọn đại bàng có số má giang hồ thật sự thì chả bao giờ làm trò lặt vặt ấy.
Hồi trước mình có mở cửa hàng in te net, khách đông, nhiều bọn đến chơi thường xuyên. Một hôm có thằng cũng tầm 36, 37 tuổi dẫn theo một thằng trẻ hơn khoảng hơn 20 vào chơi. Thằng đàn anh động tí chửi thằng đàn em, lại còn bớp tai, chửi bới rất hung hăng. Thằng ôn con nhịn nhục răm rắp nghe lời. Bọn chơi khác cũng phải nể, lúc ấy đang rộ chơi trò Chinh Đồ. Mình thấy khó chịu vì những tốp khách khác cứ phải len lén khi thấy hai thằng đó vào. Chả hiểu nó làm oai thế để làm gì, nhưng mình cũng lo bọn khách khác nó sợ không dám vào chơi.
Đến hôm thằng lớn hung hăng chửi bới khách chơi ai cũng có vẻ khiếp nản, mình bèn gọi ra ngoài bảo tôi nhờ tí, giữ hộ tôi cái xe tôi buộc thùng vỏ chai nước ngọt đi đổi. Nó ra ngoài giữ, mình ghé tai nói.
- Đm mày, mày mà cứ thể này ,tao mà mất khách thì tao cho mày cả đống chai này vào đầu, bố mày đây vừa hết án về vay lãi để mở cái này kiếm mấy đồng còm đấy.
Lúc đi mang nước ngọt về thì không thấy hai thằng đâu, hôm sau nữa thì quay lại chơi thái độ hoà nhã, vui vẻ lại còn thân thiện mời thuốc lá mình, hỏi han. Từ đó không thấy ầm ĩ gì.
Chuyện ngụ ngôn gà khỉ, chuyện tù tội, chuyện đầu đường đáng lẽ chả có gì đáng phải kể ra cho các bạn nghe ở đây, một nơi đầy học thuật, tri thức, những chuyện lớn lao. Nhưng tự nhiên thấy chuyện tranh chấp biển đảo, bọn Trung Quốc tranh giành khắp nơi, nhưng với Phi, Nhật thì Trung Quốc chỉ lớn tiếng còn đâu chưa thấy làm gì thật sự. Riêng với ông em Việt Nam một lòng một dạ phục tòng thì chốc nó lại lôi dân của ông em ra giết hại, bắn phá rồi tuần tiễu, xây dựng.....
Ngồi ngẫm một lúc, buột phải thốt lên, đm cái quan hệ anh em giữa các nước cộng sản, chả khác đéo gì chuyện bọn văn vở trong tù và bọn lưu manh vớ vẩn ngoài xã hội. Không bằng bọn giang hồ thật sự có số má như Thành Xăm, Dũng Gỗ, Phi Ngọ...bao giờ cũng đương đầu trước nguy hiểm, cưu mang đàn em hết lòng.
Suy ra thấy chính trị là lưu manh, nhưng trong lưu manh cũng muôn vàn cách cư xử. Học cái đáng học nhất của lưu manh không học, đi học cái mưu hèn bẩn nhất của bọn lưu manh '' văn vở '' thì chả còn gì để nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét