Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Thế đấy, giữa chiến trường Nghe tiếng bom rất nhỏ.

Hôm nay, một nhà thơ nói chuyện với mình (qua điện thoại): Hôm ấy tôi nhìn ảnh ông (ở trại Lộc Hà), tôi lo cho ông quá. Ông có sao không?

Mình bảo thì hôm ấy tôi cũng vào rồi về như mọi người thôi.

Anh bảo thế à, giọng anh vui lắm, anh bảo tôi rất sợ .. (tôi không nhớ hết, hình như là anh bảo sợ cảnh công an bắt bớ thì phải).

Anh là một nhà thơ có tiếng, từng viết nên những vần thơ phản kháng đầy chất thép, lại là một lính chiến. Có lẽ vì anh quí tôi mà nói vậy chăng.

Mình bảo: Trong bài "Tiếng bom ở Shiêng Phan" của Phạm Tiến Duật, có câu:

Thế đấy, giữa chiến trường
Nghe tiêng bom rất nhỏ.

Nói thế là chính xác đấy anh ạ.

Anh bảo ừ nhỉ.

Cùng lúc, một nhà văn ở Đức gửi email, bảo: Ông H (nhà thơ) bảo anh là anh hùng. Hôm xem hình anh em sợ quá.

Chắc cái ông H này còn tính thêm cho mình nhiều "tội" khác nữa. Mình chưa trả lời nhưng tủm tỉm cười, nghĩ: anh hùng gì đâu, mấy đứa cháu gái nhãi ranh, nhõng nhẽo, hễ cứ trông thấy là bị mình véo tai kêu oai oái, nó cũng làm như mình. Chẳng qua tức thằng Tàu Cộng quá thì cứ đả đảo thôi.

Thực tế thì những người biểu tình chống TQ đều vững vàng lên qua mỗi lần xuống đường. Chẳng ai đi biểu tình mà thêm sợ cả. Còn người khác nhìn vào thấy bị bắt, bị thẩm vấn, bị đánh, nhất là bị chụp mũ phản động, cứ thấy ghê ghê thế nào.

Ai cho tôi nói không đúng thì hãy cứ thử 1 lần.

=======

Còn đây là bài "Tiếng bom ở Siêng Phan":

Tôi ở xa Siêng Phan
Nghe bom dội đêm ngày
Ầm ìtiếng tàu bay
Vọng vào trong trí nhớ

Tôi đến gần Siêng Phan
Nghe bom ầm ầm nổ
Cỏ cây cũng chẳng yên
Tiếng bom như tiếng thú

Tôi đứng giữa Siêng Phan
Cao hơn tiếng bom là khe đá tiếng đàn
Tiếng mìn công binh phá đá
Tiếng điếu cày rít lên thong thả
Tiếng oai nghiêm xe rú máy trên đường

Thế đấy giữa chiến trường
Nghe tiếng bom rất nhỏ!

Phạm Tiến Duật

11/6/13

NTT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét