Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Trong Trại Lộc Hà – Viết Cho Những Người Tôi Yêu


LÊ THU TRÀ


Cho tới đêm nay, sau hai đêm, em mới thấy đầu óc hết xáo trộn và muốn viết một chút cho những người BẠN biểu tình. Chẳng hiểu sao giờ từ tối qua tới giờ lại thấy đau ê ẩm hết cả hai cánh tay và vùng vai, ôi ... đau quá..., chắc do hai an ninh bẻ tay mạnh quá lúc bắt lên xe buýt, chắc họ có võ. Giờ đang gõ những dòng này mà thấy đau ơi là đau, lại thấy ức ứa nước mắt ... Cảm ơn chị Bùi Hằng đã chu đáo tổ chức sinh nhật cho anh Trương Văn Dũng tối qua, để em có thể gặp gỡ mọi người một chút và hàn huyên sau những gì xảy ra trong cuộc biểu tình ngày chủ nhật. Những điều này đã nói hết hôm qua nhưng muốn viết lại như là một kỷ niệm đáng nhớ.

Trước tiên là với em Nguyễn Văn Phương và anh Nguyễn Lân Thắng, cho tới khi bị bắt lên xe rồi mà vẫn chẳng nhìn thấy hai người đâu, trong lòng thấy buồn bã, vì em chỉ quen mỗi hai người này là con trai ngoài đời thôi, qua những lần biểu tình trước. Ngay cả lúc ra khỏi trại Lộc Hà, khi mà em Phương và anh Thắng là hai người đầu tiên đến ôm vai và bắt tay thì em vẫn còn giận đấy, giống như đứa trẻ hờn trách bố mẹ đến đón muộn. Lúc này, em thấy kiệt sức, và người của NO-U lên cứu trợ nhiều nên em quyết định lên xe về trước cùng Nhật Minh. Đi được một đoạn nghe tin Chí Đức và em Phương bị đánh thì quay xe lại luôn. Chứng kiến liên tiếp những sự kiện đau lòng ngoài cổng trại thì em hiểu rằng, mỗi người có một vị trí trong “đại cuộc” này vì thế mình phải can đảm hơn nữa ....

Thứ hai em vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ trước sự phản kháng mạnh mẽ quyết liệt của Lã Việt Dũng và anh Lê Thiện Nhân trong trại Lộc Hà. Đúng là em không ngờ lần đầu tiên gặp hai người trong hoàn cảnh này. Hai anh em như hàng rào thép sừng sững tuyến đầu, cùng với chị Hằng anh Vinh, ra sức tranh đấu, không hề nao núng trước một rừng công an, khi mỗi lần họ ào ào xô tới "như ngựa như trâu" trấn áp dùng vũ lực khiêng một người đi xét hỏi. Thật sự không biết nói gì .... Trong cuộc đấu tranh này, dù có đọc có hiểu bao nhiêu đi nữa thì không thể nào bằng sự trải nghiệm, nó giúp mình hiểu hơn nữa khi được tôi luyện và sẽ trưởng thành hơn.

Với anh Nhân "đầu gấu" mà em hết sức thán phục, và bạn Lã Dũng mà mình thấy vô cùng mạnh mẽ nữa này, không phải giọt nước mắt nào cũng thể hiện sự sợ hãi. Em không sợ công an, mà vì thấy anh Nhân và Lã Dũng phản kháng quá khốc liệt, em lo họ không nương tay thì đau đớn lắm, anh Nhân với Lã Dũng là điểm tựa tinh thần của mọi người lúc đó. Quang cảnh giao tranh hỗn loạn mà em chưa bao giờ tưởng tượng mình lại là người trong cuộc như thế này, như một trận chiến thực sự. Hai bên xông vào giáp lá cà, những tiếng la hét, gào thét, những tiếng huỳnh huỵch bắt người từ phía trước, phía sau, khiêng đi như khiêng một con vật, rồi những chai nước ném vụt tung tóe, tiếng loảng xoảng của bàn ghế xô đẩy, còn những gì nữa em chẳng nhớ hết... thật kinh khủng! Một trận chiến không cân sức, một lũ người xông vào từ hai cửa, một màu xanh kịt trùm vào căn phòng mờ tối, phía còn lại thì mong manh hầu hết người già và phụ nữ, không một tấc sắt trong tay. Hết đợt trấn áp này đến đợt trấn áp khác, dù hết sức bảo vệ lẫn nhau nhưng cũng vẫn có người bị bắt đi. Lúc đó đầu óc em quay cuồng, những ý nghĩ loang loáng lướt qua, những hình ảnh hiện lên, về cha ông những người công an kia và cha ông chúng ta, họ là đồng đội cùng nhau ngã xuống ở chiến trường năm xưa, chắc chắn không bao giờ mong một ngày con cháu họ lại ở hai đầu chiến tuyến như thế này, .... nghĩ đến đó em bật khóc, cắn chặt môi để không thành tiếng. Nếu mà anh Nhân cứ nghĩ là em hèn, thì em sẽ nghĩ anh là Lê Ác Nhân :) Em quý Lã Dũng hơn anh rồi đấy, bạn ấy không những không trách em câu nào mà còn an ủi, không như anh!

Với những cây Đại Thụ như anh Nguyễn Hữu Vinh, chị Bùi Hằng, anh Trương Dũng, Thúy Nga, chú Nguyễn Tường Thụy, chị Thùy Linh, thì em cảm thấy may mắn là mình bị bắt cùng với các cô chú anh chị, đã tiếp thêm tinh thần sức mạnh, cho em kinh nghiệm, thật sự thế, em không biết nói gì hơn! Và cả các bạn trẻ khác như anh Tùng Dt, anh em nhà Cụ Già Vào Mạng, Nhật Minh, Hải Nam, Đinh Hùng, Ku Koi, bạn Tuấn từ Bắc Ninh đi xuống, ... còn những ai nữa mình cũng không nhớ hết, dù lần đầu gặp gỡ nhưng tất cả đều như đã gắn kết từ lâu và ai cũng hiểu biết sâu sắc về việc mình làm là đúng đắn để giữ vững tinh thần.

Và cuối cùng là lời cảm tạ những anh chị em NO-U và người dân đến hỗ trợ bên ngoài cổng trại Lộc Hà cho đến lúc đưa anh Trương Dũng tới về nhà. Chúng ta đã có một ngày mệt mỏi, kiệt sức nhưng cũng đầy ắp tình yêu thương. Một ngày đáng quý!

( Hà Nội 4/June/2013)

2 nhận xét:

  1. Hà em,
    Anh Lê Thiện Nhân cũng cùng chữ Thiện Nhân với ông bộ trưởng giáo dục Nguyễn Thiện Nhân , vậy sao không thấy ông bộ trưởng bị đưa vào trại phục nhân phẩm Lộc Hà nầy ? Hơn nữa ông bộ trưởng giáo dục nầy là người được vào bộ chính trị với cái bằng tốt nghiệp đại học bên Mỹ đầu tiên , so với cái đám biểu tình nầy có ai trí thức hơn ông đâu. Sao ông mang danh nghĩa bộ trưởng giáo dục mà không huy động toàn bộ học sinh , sinh viên cùng tham gia chống Tàu Khựa với đám người nhỏ bé không 1 tất sắt trên tay nầy ? Cùng đổ máu , cùng đau đớn , cùng nhỏ lệ, cùng rách áo lột quần chứ ?
    Thời chiến tranh thuyết tiến hóa của Darwin được tư bản xử dung , nhưng CS xử dung rộng rải hơn . Vì ông làm cuộc nghiên cứu vĩ đại nhất . Ông không nhắc tới thượng đế , thần thánh gì hết. Một ví dụ nhỏ chứng minh con tắc kè chẳng hạn ,khi nó núp mình vào đám lá cây màu xanh thì da nó biến thành màu xanh . Khi nó núp vào lá khô màu nâu thì da nó biến thành màu nâu v.v...
    ĐCSVN cũng vậy , cũng giống con tắc kè. Thời thì hô hào nhân dân học sinh miền Bắc thờ Mao Trạch Đông bất diệt , núi liền núi sông liền sông . Thời ông Lê Duẩn thì ghi vào hiến pháp Tàu Khựa là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc , sau khi cuộc chiến 6 tỉnh biên giới bị trở về thời đại đồ đá khi Tàu Khựa chiếm đóng, hàng ngàn thanh niên VN đã bỏ mình. Thời Đổ Mười cho tới thời Nguyễn Phú Trọng ngày hôm nay , âm thầm lén lút cho người ra đục bia xóa bỏ bia tưởng niệm những chiến sĩ đã bỏ mình trên trận chiến nầy như trận Đống Đa ngày xửa ngày xưa , ai chống Tàu là gây rối nơi công cộng và đưa vào trại phục hồi nhân phẩm cùng với đỉ điếm xì ke.Nhưng !!!!
    Thập niên 90 người ta vô tình khám phá ra những bài viết của Darwin , vô hình chung nó lại rất gần với tôn giáo về lòng yêu thương và trắc ẩn ,khi Darwin nói rằng :"....Khi thấy 1 người nào đó đang đau khổ mà ta tới cứu giúp , tự nhiên sau đó lòng ta nhận được hạnh phúc lây..." , có nghĩa giúp người khác chính là chính mình giúp lấy mình .Mặc dù Darwin trước sau ông không bao giờ nhắc đến thượng đế.
    ĐCS tư bản đỏ không những không giúp mà còn khủng bố những người thấp cổ bé miệng nầy .Vậy các ông đã không nhận được thứ cảm giác hạnh phúc đó , nên tối ngủ các ông sẽ nhận được cảm giác ngược lại ? Vậy danh từ , tỉnh từ , từ gì để tôi gọi các ông đây ? Tôi muốn hét to lên và chửi các ông như vở kịch " Vợ thằng Đậu " cho hả giận , nhưng chửi thì anh Thụy sẽ kiểm duyệt , bài viết nầy không tới tay em Hà của tôi !!!
    Chào Hà , em

    TB: Cụ Nguyễn Gia Trí*** nói như vầy Hà :" Trong mọi sắc thái tình cảm, khóc là đủ nhất. Buồn cũng khóc,vui cũng khóc. Nó hóa giải các tình cảm.Khi không khóc được ,là đã khô kiệt hết cả rồi ." Em đi biểu tình và em khóc , anh biểu tình trên mạng tại gia cũng muốn khóc theo Hà.

    ***Trong cuốn NỬA ĐỜI LƯU LẠC của bác sĩ , nhà văn , chiến sĩ chống thực dân Nguyễn Tường Bách có viết cụ Nguyễn Gia Trí có tham gia VNQDĐ chống pháp.
    Cụ Nguyễn Gia Trí là ông tổ tranh sơn mài của VN , ông kể :" Ông tham gia chống Pháp, vũ khí đạn dược dấu trong xưởng vẽ, quân Pháp bắt được. Chúng tra tấn ông phải khai.Không chịu được đau đớn, ông đập đầu 3 lần xuông sàn nhà để tự sát . Sau đó chúng không đánh đập hỏi cung ông nữa, và cũng chính tay người Pháp đã tra tấn ông đem lại rổ hột vịt luộc đến cho ăn ". Hà so sánh giữa thực dân pháp và đám côn đồ CA ở trại Lộc Hà nầy đi !
    Thêm 1 chuyện nữa, họa sĩ Nguyễn Xuân Việt kể khi hỏi cụ Nguyễn Gia Trí : Sao mới giải phóng thấy phong cảnh Nam, Bắc khác nhau, mà bây giờ lại thấy giống nhau ? Cụ trả lời...Trước thấy cảnh Nam khác với Bắc , vì tâm bị chia. Bây giờ thấy giống nhau là " tâm liền" rồi.
    Còn ĐCSVN và ĐCSTQ nó cũng liền nên Ải Bắc Quan cũng liền , nên thỉnh thoảng cờ Trung Quốc có thêm 1 ngôi sao nữa






    Trả lờiXóa
  2. TB: Xin lổi Thu Trà , anh viết tên em lộn thành Hà , hứa sẽ không tái phạm như vậy nữa

    Trả lờiXóa