Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Kỷ niệm về một bài thơ

Hồi còn là tân binh (mới nhập ngũ), trung đội trưởng của tôi là anh Nguyễn Văn Khải, cấp bậc thượng sĩ, người Quảng Ngãi.

Anh về lấy quân, chính quyền bố trí ở nhà tôi. Rồi tôi được biên chế về trung đội của anh. Đơn vị đầu tiên của tôi là A1, B1, C4, D616, sư 320B.

Thấy tôi ham thơ, anh có đọc cho tôi nghe bài thơ dưới đây, anh bảo đó là thơ đăng trên tạp chí Văn nghệ Quân đội cộng hòa, tác giả là Trung úy Tam Lang.

Anh đọc cho tôi 1 lần, tôi gần như thuộc luôn, sau có hỏi lại anh một vài chỗ.


Bài thơ đầy tâm sự, tôi rất thích. Anh dặn đừng đọc cho ai nghe, tôi biết anh sợ phiền phức.

Sau đó, anh chuyển đi đơn vị khác và chúng tôi mất tin nhau từ đấy.

Qua nội dung bài thơ, tôi đoán anh di cư đợt 1954, rồi phục vụ trong Quân đội Việt Nam cộng hòa, bỏ lại gia đình ở Bắc, căn cứ quan trọng nhất là câu:

Bắc Nam chia sẻ, tình ngăn cách
Anh đã đành cam lỗi ước nguyền.

Nhưng không hiểu sao tác giả lại đi chỉ có một mình. Có thể anh đi trước rồi sau đó gia đình kẹt lại. Trong đợt di cư 1954, có nhiều gia đình lâm vào hoàn cảnh đó.

Bài thơ này và thông tin về tác giả không thể truy cập trên mạng

Tôi chép bài thơ này lên để giữ làm kỷ niệm, trong đó có sửa một vài chữ mà tôi cho là có thể anh Khải nhớ sai.

Đồng thời tôi rất mong bạn đọc, có ai biết thông tin về bài thơ, tác giả, nguồn gốc bài thơ, độ chính xác của nó, thông tin về anh Nguyễn Văn Khải thì cung cấp cho tôi được rõ.

Tôi trân trọng cám ơn.


Nguyễn Tường Thụy

Nhớ về quê cũ


Bến nước chân mây lạnh lẽo lòng
Nghe đầy thương nhớ buổi tàn đông
Thương cha tóc bạc răng gần rụng
Nhớ mẹ bên thềm mỏi mắt trông.

Mẹ ơi chắc những chiều mưa gió
Cơn suyễn lui dần, mẹ nhớ con
Lâm râm cầu nguyện dù đây đó
Con mẹ yên lành với nước non.

Con chắc giờ này trong bữa ăn
Mẹ thường nước mắt trộn thay canh
Thương con mẹ yếu thêm già mãi
Tóc nhuộm sương chiều vương tóc xanh.

Con chắc giờ này cha vẫn lo
Thằng con lưu lạc tận phương mô
Nhìn chân mây tím qua đôi kính
Cha nén đoạn trường qua tiếng ho.

Và người chị gái quá hoa niên
Khi nắng hoàng hôn rụng xuống thềm
Chị khẽ thở dài qua mắt lệ
Khi người bên xóm nhắc tên em.

Không biết giờ này anh ở đâu
Lời bầy em nhỏ hỏi đôi câu
Em ơi anh ở phương trời thẳm
Mà áo thư sinh đã biến màu.

Gió bụi phong trần anh vẫn đi
Áo kia phai nhạt kể mà chi
Tóc xanh nhuốm bụi phôi pha lắm
Mà chút ngày xuân đã có gì.

Em hỡi khi nào gặp bạn anh
Một người thiếu nữ áo màu xanh
Mắt nhung vời vợi sầu năm tháng
Xây mộng cùng anh, mộng chẳng thành.

Em hãy nói giùm chị cố quên
Người anh lưu lạc kém lương duyên
Bắc Nam chia sẻ, tình ngăn cách
Anh đã đành cam lỗi ước nguyền.

Rũ áo phong trần dừng lại đây
Mơ về cố quận một đôi giây
Gửi theo tất cả niềm thương nhớ
Của kẻ tha hương lắm đoạn dày.


Tác giả chưa rõ

2 nhận xét:

  1. Chuyện Bắc Nam đong đầy nước mắt
    Bao phân ly biền biệt mong chờ
    Mỏi mòn bao đợi bao nhung nhớ
    Thân phận Việt Nam quá phũ phàng!

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh23/9/13 2:04 CH

    Tôi thích nghe câu .

    Rũ áo phong trần dừng lại đây
    Mơ về cố quận một đôi giây

    Tôi học được ở Bùi Giáng rằng " Đọc thơ nên lơ đểnh , nghĩa là đọc một con mắt còn con mắt khác nhìn đi chổ khác chơi , không nên dán bo bo mắt vào con chữ..". Hay là tìm cái phần vô ngôn trong hai câu thơ nầy .
    Thi sĩ cũng như người thường , thời gian và ánh sáng là thủ phạm bắt con người phải phong trần , như tác giả và Kiều cũng cùng cảnh ngộ . Nhưng nghe ra có vẽ mâu thuẩn rằng " Dừng lại đây " , trời xanh mượn tay " Thằng bán tơ " * để đọa đày tác giả bắt phong trần phải phong trần , vậy tác giả có quyền gì quay ngược hay ra lệnh thời gian ngừng trôi , cho dù là vài giây ! Không , chỉ có những kẽ lười biếng như chúng ta mới không vận dụng được kẻ hở của sự đau khổ trong ánh sáng của mặt trời nầy , còn những kẽ quá phong trần rồi thì họ chợt thiếp đi , gió đâu sựt bức mành mành , tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao !
    Mơ về cố quận một đôi giây , Tại sao không mơ về hàng giờ cho thỏa lòng thương nhớ ! Vì mơ khác với nghỉ vê , nhớ về . Nhớ về là lục lọi kỹ niệm và lôi nó ra từ trong trí nhớ . Còn mơ là trạng thái chiêm bao , cho dù hai mắt mở to , tác giả bước xồng xộc vào căn nhà cũ , đụng chạm được người mình yêu . Cho nên tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao , đôi giây là vậy !

    * Thằng bán tơ là thủ phạm gây đau khổ cho gia đình của Kiều , còn tác giả bài nầy người gây ra cuộc biệt ly cho tác giả và những người tác giả yêu là cái đảng CSVN

    Trả lờiXóa