Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Vụ án Thanh Trì 25/9/2013 (V): “Trận đánh đẹp”

NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Cuộc tấn công của công an - côn đồ vào nhà tôi buổi tối ngày 25/9/2013 đã làm kinh hoàng những người trong cuộc, những người chứng kiến, gồm gia đình tôi, bạn bè đang có mặt và khu dân cư tôi ở.

Tôi nhìn sơ sơ thấy chừng 20 đứa đã tràn vào nhà tôi. Tôi không có mặt ngoài đường nhưng sau mọi người kể lại, ngoài ấy còn đông hơn quân đã đột nhập vào nhà. Như vậy lực lượng chúng huy động để bắt bé Uyên vào khoảng 40 - 50 tên cùng các loại ô tô trong đó có cả xe hòm dùng chở tù nhân.

Tôi phải tả thế này để mọi người dễ hình dung. Trước nhà ở của tôi, giáp mặt đường 70 là một nhà cấp 4, có để chừa ra một lối đi rộng 1 mét. Qua lối đi ấy và qua một cái sân nhỏ thì đến nhà ở, nằm sâu vào cách mặt đường hơn 20 mét. Tối hôm ấy tôi không bật được công tắc điện nên khu vực trước nhà ở khá tối, chỉ có ánh sáng từ trong nhà hắt ra.

Lúc ấy vào khoảng hơn 6 giờ tối. Tôi giục vợ tôi dọn cơm cho mọi người ăn rồi còn ra máy bay. Đang ngồi máy tính thì Quyết chạy lên bảo anh xuống xem thế nào, có đám người vào đòi kiểm tra nhà.

Tôi xuống. Lúc này cửa nhà tôi chốt một cánh, một cánh mở. Một đám đông đang lố nhố trước cửa.

Tôi hỏi:

- Các anh cần gì?

- Chúng tôi vào kiểm tra hành chính.

- Có giấy tờ gì không. Có thì hãy làm việc.

Không thấy chúng nó nói gì, tôi nói tiếp:

- Tôi chỉ chấp nhận cho các anh vào nếu có lệnh bắt người, lệnh truy nã hoặc lệnh khám nhà... Còn nếu không có giấy tờ gì hợp pháp, yêu cầu các anh ra khỏi đây.

Thằng béo lùn (thằng này nhiều người nhớ mặt) vẻ như chỉ huy vụ cướp nói:

- Anh là công dân Vĩnh Quỳnh phải không? Vậy thì chính quyền địa phương có quyền kiểm tra hành chính nhà anh.

- Tôi là công dân Việt Nam. Kiểm tra gì thì cũng phải tuân theo qui định của pháp luật. Không phải thích thì bất cứ thằng nào, kiểm tra lúc nào cũng được. Không có giấy tờ gì thì ra khỏi đây. Tôi đang tiếp khách, không có nhu cầu tiếp hay mời các anh vào nhà.

Vì thiếu ánh sáng nên lúc này tôi mới nhận ra tên đứng trước mặt tôi cùng thằng béo lùn là thằng Khoa, trưởng công an xã Vĩnh Quỳnh. Thằng này trong kỳ trước con gái cả tôi đã nói tới, tôi sẽ nói rõ hơn trong các kỳ sau.

Lời qua tiếng lại giữa chúng tôi và đám cướp này thì nhiều và vô cùng căng thẳng, nhưng lý lẽ cơ bản của hai bên là như vậy.

Thấy không có cơ sở để nói với tôi bằng luật, chúng bắt đầu chuyển sang luật rừng, tấn công bằng vũ lực. Tôi nhìn qua đếm to:

- Xem bao nhiêu thằng. Một, hai,ba, bốn... Đến số 17 hay 18 thằng gì đấy thì ngừng lại vì những thằng trong bóng tối không đếm được. Ngoài đường bao nhiêu, lúc này tôi chưa biết. Trong đó, tôi thấy có 4 thằng mặc sắc phục xanh. Sau tôi nhớ thêm trong số mặc sắc phục còn có một nữ tặc.

Tôi và Phạm Bá Hải trấn ở cửa, nơi một cánh mở. Bốn năm thằng xông vào. Tôi đẩy ra. Nó cãi và ăn vạ:

- Anh đánh tôi nhá. Tôi đã vào nhà anh đâu mà anh đánh tôi?

- Mày xông vào thì tao đẩy ra, tao có quyền tự vệ. Vì đây là nhà tao. Từ cửa ngoài đường đến đây vẫn là nhà tao. Mày đang đứng ở nhà tao đấy, không hiểu sao!

Bị lực lượng cướp chiếm mất phẩn từ mặt đường đến nhà ở ngay từ ban đầu, tôi cố sức giữ không cho chúng vào nhà ở bắt bé Uyên đi.

Thực ra tôi biết, nếu chúng không bắt bé Uyên thì tôi cũng phải mở cửa đưa bé ra xe lên sân bay Nội Bài, khi đó, chúng bắt bé còn dễ hơn. Nhưng tôi giữ nhà là để cho chúng nó biết, chúng nó không có quyền và tôi là người có chủ quyền.

Chúng tôi cầm cự được chừng 20 phút, lời qua tiếng lại inh ỏi thì chúng tổ chức tấn công tiếp.

Chúng xông tới, giật tung chốt cửa. Chốt cửa bung ra, chúng ào vào nhà. Ba bốn đứa dồn Quyết vào một góc vừa tấn công vừa khống chế. Rồi Chúng bắt bé Châu và vợ tôi, chị Tân. Một toán 5,6 đứa xông lên tầng bắt mẹ con bé Uyên, trong số này có một tên nữ tặc mà tôi đã nói ở trên. Bắt được ai, chúng lôi đi hết sức thô bạo. Theo cháu Uyên và chị Nhung kể thì chúng xông lên tầng 2 túm tóc 2 mẹ con đập đầu vào tường rồi lôi đi xềnh xệch. Những người bị bắt đều bị bẻ tay hoặc bị đánh, hậu quả đau đớn vẫn còn cho tới bây giờ. Vợ tôi và bé Châu cũng không tránh khỏi.

Vợ tôi rút máy gọi điện thoại, lập tức chúng giằng lấy bẻ ra làm đôi.

Quang cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, tôi không thể quan sát hết được soát được. Chỉ biết tôi là người chúng bắt sau cùng. Năm sáu thằng đè Lê Quốc Quyết đấm đá đạp túi bụi ngay trước mặt tôi, trước cửa nhà ở. Sau này tôi biết được thêm, Quyết tiếp tục bị đánh khi lên xe, lúc vào đồn công an nữa. Khi trả lời đài nước ngoài, tôi nói nhầm Quyết là Thi (kêu nhầm tên chứ không nhầm người). Hình như chúng dồn tất cả căm thù vào Lê Quốc Quyết - em của Luật sư Lê Quốc Quân, người sẽ ra tòa vào ngày 2/10 tới.

Sau này tôi hỏi lại thì thứ tự chúng mang đi sau:

- Bắt vợ tôi, chị Tân, bé Châu trước, nhét vào 1 xe

- Tiếp theo, Lê Quốc Quyết và Phạm Bá Hải vào 1 xe

- Mẹ con bé Uyên 1 xe

- Trương Dũng nhét lên xe hòm

- Lã Việt Dũng vào 1 xe

- Tôi vào 1 xe

Tổng cộng 10 người (riêng Trương Dũng và Lã Việt Dũng nằm trong số nghe tin nhà tôi bị tấn công đến hỗ trợ cũng bị bắt luôn). Như thế đủ biết chúng huy động phương tiện khá đầy đủ.

Mẹ con bé Uyên bị đưa về công an xã Đại Áng. 8 người còn lại bị đa về cơ sở 2 của công an Thanh Trì tại xã Liên Ninh.

Đoạn clip sau đây do Lê Quốc Quyết quay, trong điều kiện thiếu ánh sáng, nhưng dùng được phần âm thanh

http://www.youtube.com/watch?v=3LCVKbGh7Jc

Như vậy, sau khi bắt cả nhà và khách của tôi đi, nhà tôi bị cướp hoàn toàn. Ai ra vào phải được phép của chúng. Chùm chìa khóa, gồm tất cả chìa khóa cửa ra vào và các phòng ngủ chúng cướp được từ tay Ngọc Anh, cháu gái tôi khi vợ tôi vừa đưa cho nó. Con trai tôi nghe tin về cũng không dám vào vì chị nó bảo qua điện thoại, mày vào thì nó cũng bắt luôn, cái Châu cũng bị bắt rồi (chị nó bụng bầu 8 tháng nên chắc chúng tha chăng)

Kỳ này tôi có đính chính 2 chi tiết khi trả lời đài nước ngoài: một là tôi nói nhầm Quyết thành Thi, hai là số người bị bắt là 10 chứ không phải là 9 (tôi không biết Lã Việt Dũng cũng bị bắt)
28/9/2013

4 nhận xét:

  1. Con người dù trên tay hoàn toàn không có vũ khí nào cả, nhưng đừng nghĩ rằng như vậy có nghĩa là mình hoàn toàn không có vũ khí để tự vệ, nhất là phái nữ.

    Các bạn phái nữ nên biết rằng nếu để chúng nó đập đầu mình vào tường có thể gây tử vong rất dễ dàng mà đối với bọn chúng thì vô can. Khi dẫn đến tình huống đó thì các chị em phải dùng đến vũ khi lợi hại là hai hàm răng của mình.

    Tôi không bao giờ khuyến khích phải dùng đến bạo lực, nhưng trước những kẻ mang thân người tâm thú như những bọn côn đồ của đảng CSVN thì tôi đành phải lên tiếng nhắc nhở chị em nhà ta vậy để biết mà phòng vệ và có những tình huống phải tự cứu láy mình, bởi vì bọn côn đồ của CSVN lúc nào cũng sẵn sàng làm bất kỳ điều gì mà không hề nghĩ đến đạo đức hay lương tâm gì cả. Cho nên chúng ta cần phải biết để tự vệ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu là chính quyền mà dùng công xa (xe) tới 4, 5 chiếc của nhà nước , dùng vào việc đi ăn cướp và khủng bố là vi phạm xử dụng tài sản quốc gia trái phép ! Ngay cả công xa của tổng thống Obama cũng không được dùng để chở cha mẹ vợ hay em vợ của Obama v.v..
      Cái điện thoại bị cướp đập bể cũng phải lập biên bản !
      Nếu các ông không tính sổ rõ ràng thì chúng tôi yêu cầu luật chơi phải sòng phẳng , yêu cầu các ông dời lăng mộ bác ra khỏi Ba Đình , vì phí phạm đất đai của quốc gia !

      Xóa
    2. Đã từ lâu tôi vẫn cứ thắc mắc, nhưng thú thật là tôi rất ngại vì nghĩ rằng người dân Hà Nội vẫn còn đa số tôn thờ ông HCM như thần thánh vậy nên chưa biết hỏi ai, nay luôn tiện tôi muốn hỏi rằng có bao giờ người dân Hà Nội (vì cái lăng Ba Đình nằm chình ình ở đó ) đặt thắc mắc là mỗi năm đảng CSVN lấy bao nhiêu mồ hôi nước mắt tiền thuế của dân để chi tiêu vào mỗi một việc duy trì và bảo quản cái hiện trạng của cái lăng Ba Đình chưa ? Để làm gì vậy ? Có ai biết tốn kém mỗi năm là bao nhiêu không?

      Xóa
  2. Bởi quá nhiều lần lực lượng an ninh của Đảng hành xử với dân như côn đồ nhưng Đảng không can thiệp hay cải chính, Là Đảng thừa nhận mình tồn tại được nhờ côn đồ, người thi hành cho Đảng trở thành côn đó điều mà khi sinh ra cha mẹ họ không muốn tương lai con như thế, các bạn nhớ thế. Và qua VTV Đảng nên nói thẳng cương lĩnh của mình là như vậy tốt hơn là im lặng. Im lặng là hèn lẽ nào Đảng không biết.Với đồng bào, ta không càn nói gì nhiều với cái Đảng nữa, mà nhớ rằng trên đã như vậy thì dưới tha hồ hành hạ dân, vơ vét của cải của dân. Đục nước béo cò là đây. Phải hành động gì thôi !.

    Trả lờiXóa