***
Tự nhiên em nói trống không:
"Hứa thì nhớ lấy kẻo dông một đời"
Hình như còn khúc khích cười
(Hẹn nhau ra gốc cây ngồi, hơi xa).
Tự nhiên em xưng "người ta"
Với ai đấy nhỉ? Chắc là anh thôi
(ở đây chỉ có hai người)
Anh nghe khấp khởi - sao lời đến thương.
Từ ngày lòng dạ vấn vương
Em xa cách quá - vẫn thường "dạ, thưa"
Lại còn "chú cháu", lạ chưa
Cứ như phòng trước cơn mưa mát lành.
Phải là xuân đã thêm xanh
Hàng rào em dỡ cho anh đi về
Thấy gần hơn một quãng đê
Thấy không đơn lẻ bên lề xuân sang.
Hình như trong lúc mơ màng
Nghe đâu tiếng gọi khẽ khàng: "Anh ơi "...
Nguyễn Tường Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét