Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Ký sự Chương Dương: 4. Tôi không có trách nhiệm trả lời những câu hỏi ấy

NGUYỄN TƯỜNG THỤY

Vào khoảng 10 giờ, Trội cho biết vợ tôi và các bạn đã xuống đến nơi, hiện đang đứng ở ngoài cổng. Tôi cảm thấy yên tâm hơn và thêm ấm lòng trước tình nghĩa đồng đội dành cho chúng tôi.

Ba đứa quay camera sau khi ghi hình xong thì rút đi. Phạm Nhật Cường cũng đi xuống. Lại chỉ còn chúng tôi ngồi với nhau.

Bỗng có tiếng huỳnh huỵch ở tầng dưới, rồi thấy tiếng la thất thanh "Công an đánh người! Công an đánh người!"


Không ai bảo ai, tất cả chúng tôi lao xuống. Kim Môn đang ôm ngực quằn quại. Mấy tên đánh Kim Môn nhanh chóng lẩn mất. Nhưng Trội đã kịp nhận ra hai tên đánh Kim Môn là tên Tín và tên Tuấn.

Chúng tôi quát:

- Ai cho phép chúng mày đánh người. Đứa nào đánh?

Chúng đứng im, không thằng nào nói gì.

Những người bạn đến ứng cứu khi đó có mặt ngoài cổng trụ sở kể lại như sau:

Anh em đứng ngoài cổng khá lâu thì Kim Môn đi ra, nhưng bị ngăn cách bởi cánh cổng đã khóa chặt. Anh nói chuyện với mọi người vài câu thì mấy tên đứng gần chặn họng bằng những lời nói rất hỗn xược. Một người nói to:

- Các anh là người công quyền mà chửi dân thế à? Chửi tục chửi bậy thế à? Văn hóa công quyền như thế à?

Kim Môn nói:

- Các anh không phải là công an mà đích thực là bọn lưu manh.

Một tên có dáng người cao cao hùng hổ:

- Đánh bỏ mẹ cái thằng xuống trước đi. Cái thằng vừa ra đây đâu rồi, đánh chết mẹ nó đi. Còn đứa nào ở ngoài dám gây mất trật tự bắt tuốt.

Nhưng chúng không dám đánh anh Môn trước mặt người đến ứng cứu. 

Đe xong, nó mới quay vào tìm đánh anh Môn, khi ấy anh quay vào đến hành lang tầng 1. Mọi người ngoài cổng nghe rõ tiếng đấm đá huỳnh huỵch liền đồng thanh kêu lên: “Công an đánh người! Công an đánh người!…”

Kim Môn nhớ lại:

Khi tôi quay lại để đi lên tầng 2 thì thằng cao cao chay theo, túm áo tôi và định kéo vào một phòng kín. Khi vừa đẩy được tôi vào một góc khuất thì hắn đấm ngược vào bụng tôi 2 cái và dùng cùi trỏ đánh mạnh vào lưng tôi 2 cái. Tôi la lên. Đến khi 6 người của chúng tôi từ tầng 2 lao xuống, chúng mới buông ra.

*

Sau khi yêu cầu chúng tôi ký vào biên bản làm việc và "biên bản không ký" không được, Cường lại chạy xuống. Một lúc, anh ta lên nói:

- Bây giờ, 5 người đã xác minh hai chiều xong có thể về, còn 2 người, khi nào xác minh được thì về sau.

Chúng tôi đồng loạt trả lời:

- Không, chúng tôi sẽ không có ai về trước. Đi bao nhiêu phải về đủ bấy nhiêu. Chúng tôi chờ đến khi nào cũng được.

Thế rồi anh ta lại xuống, rồi lại lên, nói việc xác minh đã xong, các anh có thể về.

Tôi đứng dậy:

- Tôi yêu cầu anh trả lời câu hỏi: Theo như các anh nói thì người địa phương khác không được phép đến thăm anh Phạm Văn Trội. Thứ hai, là ai đến thăm anh Trội. phải xin phép chính quyền địa phương. Những qui định ấy nằm trong văn bản nào, đề nghị anh cung cấp cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ căn cứ vào đó, thậm chí phổ biến qui định ấy trên báo chí, trên mạng giúp các anh để nhiều người biết mà không đến thăm anh Trội nữa.

Nhặt đâu ra những văn bản ấy bây giờ vì quy định của chính quyền, công an xã Chương Dương là quy định miệng.

Từ khi bắt đầu làm việc, Phạm Nhật Cường đã thể hiện thái độ chừng mực, ôn tồn chứ không mất dạy như đám tay chân mà anh ta đã sai chúng áp giải chúng tôi về đây Nhưng lúc này, có vẻ như anh ta đã hết kiên nhẫn. Gã gay gắt:

- Bây giờ tôi trả lời như thế này: Tôi không có trách nhiệm trả lời câu hỏi ấy.

Chắc là anh ta muốn bắt chước câu trả lời của tôi khi anh ta hỏi chúng tôi đến cho Trội cái gì: "Đó là việc riêng của chúng tôi. Chúng tôi không cần phải trả lời câu hỏi ấy".

Nhưng rõ ràng, việc chúng tôi trả lời như thế là đúng, còn việc từ chối trả lời chúng tôi về các "bản" qui định họ nói ra là không đúng. Cơ sở pháp lý của hai câu hỏi này không thể so sánh.

Anh ta nói xong thì dọn giấy tờ đứng dậy, ra dấu kết thúc buổi làm việc. Lúc ấy là 11 giờ đêm.

Chúng tôi xuống đến tầng 1 thì thấy toàn bộ điện bị tắt, tối om (khi ra đến đường thì thấy thêm, đèn đường cũng bị tắt hết). Dưới sân lố nhố rất nhiều bóng đen. Tôi cảnh giác, kéo tay cháu Phương Thảo lại và bảo mọi người đừng bước ra sân vội. Tôi nói to:

- Tại sao lại tắt hết điện đi thế này. Bật đèn lên đi.

Vài tiếng trả lời:

- Bị chập điện.

- attomat hỏng

Chúng nói thế nhưng sau đó, tôi vẫn nhìn thấy có người bật công tắc một phòng lên, phòng sáng nhưng rồi lại nhanh chóng tắt đi.

Trội cầm đèn pin soi cho chúng tôi đi ra. Hai chiếc xe được thả về nổ máy cung cấp thêm ánh sáng. Chúng tôi đi sát vào nhau, ra cổng.

Sau này nghĩ lại, có lẽ chúng tôi đã quá cảnh giác. Tình thế lúc này đã khác. Chúng tôi đã đoàn kết, thống nhất thành một khối và điều quan trọng là họ đã không đe dọa được chúng tôi. Nếu sợ hãi, chúng tôi có thể ăn đòn thêm. Có lẽ họ tắt đèn để che bớt đội quân và những chiếc ô tô "tăng viện" hiện còn đang ở trong trụ sở. Còn việc tắt đèn đường cũng là để che giấu bớt thành tích chẳng hay ho gì của họ trong buổi tối hôm ấy trước mắt dân và gây thêm khó khăn cho chúng tôi khi ra về.

Kim Môn ra đến gần cổng thì quay lại vung tay hô to:

- Đả đảo công an đánh người!

- Đả đảo công an đánh người!

Tất cả cùng thét lên:

- Đả đảo! Đả đảo!

Phía công an địa phương, an ninh có lẽ rất bất ngờ. Nguyễn Kim hô 6,7 lần như thế thì thôi.

Phương Thảo ra, gặp bố mách:

- Bố ơi, một thằng già già nó đe ném con xuống ao.

Mai Dũng lập tức tiến lên mấy bước, giọng anh phẫn nộ:

- Thằng nào động vào con gái tao là không xong với tao đâu nhá. Ném được con tao xuống ao thì ra ném xem nào.

Mấy đứa gần đứng ngây ra, không nói gì

Một tên nói:

- Đề nghị tất cả giải tán. Nếu gây rối thì chúng tôi sẽ bắt giữ.

Chúng tôi đáp:

- Thích bắt thì bắt hết đi.

Một tên lại bấm dùi cui điện tanh tách. Lê Thiện Nhân (Lê Hồng Phong) sấn đến:

- Dọa dẫm hở. Đánh ngay đi xem nào.

Chúng kéo cánh cổng, vừa kéo vừa đẩy chúng tôi ra ngoài.

Bây giờ, tôi mới nhìn bao quanh, ôm và bắt tay tất cả mọi người. Vợ tôi đang đứng cạnh Sông Quê. Những gương mặt thân quen: Bạch Hồng Quyền, Ngô Duy Quyền, Trương Dũng, Lã Việt Dũng, Mai Dũng, Gió Lang Thang (Trịnh Anh Tuấn), Lê Thiện Nhân, Sông Quê, chồng Phương Thảo, Nguyễn Văn Phương, cháu Viên... Bác Khánh gần 80 tuổi cũng lặn lội xuống. Người thì thuê tắc xi, người mang ô tô riêng chở mọi người.

Một người bảo nhau thôi, tất cả cùng về, nhớ bám sát nhau. Lại có ai nói:

- Còn 3 xe nữa đang xuống.

Tôi bảo:

- Thôi, gọi điện cho các bạn ấy quay về đi.

Tôi về đến nhà đã gần 12 giờ đêm. Nhiều người đi trước đã về đang chờ trước cửa nhà tôi. Mở cửa ra, thấy mất điện. Nhìn xung quanh thì thấy mất điện cả xóm. Vợ tôi mời mọi người vào nhà. Nhưng vì đã khuya, lại tối om nên tất cả chia tay vợ chồng tôi ra về.

Vậy là nhỡ việc đến thăm Nguyễn Văn Đài. Đành vậy. Chúng tôi sẽ thăm anh trong một buổi khác . Chắc chắn là như thế.


Chúc Tết gia đình tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Đài 6 ngày sau đó


27/1/2014

3 nhận xét:

  1. Xin cam on tam long an nhan vi cong ly cua cac anh chi vi quyen loi cua nhan dan , da cho bon cho de cong san con cua thang cho ho chi minh thay duoc suc manh va tinh than doan ket quyen con nguoi . Som muon gi thi lu cho cong san va nhom loi ich cua tui may cung se xuong dia nguc di tim thang ho chi minh de no ban them quyen dan ap nhan dan . Chuc anh Troi va cac anh chi em Nhan Quyen co nhieu suc khoe va tinh than doan ket tot .

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh28/1/14 8:56 SA

    Thời chiến tranh giữa CS quốc tế và VNCH mà ông Hồ là người thi hành . Ông Hồ và đồng chí của ông rêu rao " Mỹ thua Mỹ về nước , Thiệu thua Thiệu về đâu ?" . Bây giờ tôi xin sửa lại câu nói " Tư Bản Đỏ sụp đồ bộ chính trị chạy qua Tàu Khựa , các anh CA chạy về đâu ? " Nên những tên CA côn đồ quận 1 cởi áo quần của Nguyễn Hoàng Vi và thọc tay vào âm hộ của Vi , tên CA côn đồ ( Có hình lưu trử ) bóp vú Nguyễn Phương Uyên , những tên CA lưu manh khủng bố Bùi Thị Minh Hằng , những tên CA lưu manh đánh anh Trương văn Dũng ở tại Chương Dương nầy, những tên CA côn đồ ở Chương Dương đánh anh Kim lần nầy v.v.... và v.v...và v.v...Bản án cho tất cả những tên côn đồ đang bị nhân dân đang cất trong túi áo ! Chúng mầy sau ngày ăn cướp khủng bố những người dân lương thiện , buổi tối ăn cơm tối với vợ con và cháu v.v...bọn mầy có nhìn những khuôn mặt đáng yêu nầy , chúng mầy tưởng tượng có ai đó làm những người thân yêu nầy đau khổ thì chúng mầy cảm thấy sao ? Chúng mầy gây đau đớn cho kẻ khác họ cũng có cảm giác như chúng mầy thôi ! Chưa trể , hay suy nghỉ lại !

    Trả lờiXóa
  3. Mỗi chuyến đi,mỗi trăm dân tự diễn biến hòa bình .cảm ơn các chú an ninh,he ,he.

    Trả lờiXóa