Phiếm luận
Hôm đến thăm tòa soạn báo Người Việt (California), một chị trong Ban biên tập hỏi mình: “Cảm tưởng của anh từ khi sang Mỹ?”, mình trả lời luôn:
-Tôi có cảm giác như nước Mỹ mất bất cứ lúc nào.
Mọi người tròn mắt hoảng sợ, chờ mình giải thích. Không phải mình rủa cho thằng đế quốc này nó chết đi đâu mà nói có cơ sở hẳn hoi nhé.
Nguy cơ của nước Mỹ bắt đầu ngay từ khâu tuyên truyền. Ai đời một quốc gia to tổ bố mà cái tên chỉ nhõn một chữ: Mỹ. Ít ra, phải có mỹ từ nào đó đi kèm như “Nhân dân” trong quốc hiệu Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, “Dân chủ” trong Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên hoặc “Xã hội chủ nghĩa” trong Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam chứ.
Không có những chữ ấy đã đành, còn không có cả mục tiêu, kiểu như hướng tới “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh” nữa. Sợ cộng sản chế giễu à? Thì cứ hô lên, thiên hạ không tin thì cũng có vài thằng tin. Vài thằng còn hơn không. Sợ không phấn đấu được à? Thì cứ nói đại, còn dân không giàu, nước không mạnh, cũng chẳng có độc lập, không có tự do hạnh phúc thì đã chết ai. Hình như người Mỹ chẳng biết đến câu: “điều gì không đúng, nói mãi rồi người ta cũng tin”
Ở các đường phố Mỹ, người ta không biết trương lên các băng rôn điện tử như “Nước Mỹ muôn năm”, “đảng (đảng gì nhỉ, hi hi) quang vinh muôn năm” hay “Tổng thống Washington sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”. Cờ Mỹ chỉ treo ở công sở, không chịu mang cắm phần phật ra hai bên đường để nhắc nhở đây là nước Mỹ bao giờ.
Thời gian mình ở Mỹ, cả 3 buổi sáng, chiều, tối, không làm việc thì cũng giao tiếp nên thường xuyên long nhong trên đường. Mặc dù trước khi sang đây mình ra sức hình dung nhưng không tránh khỏi những điều lạ, nó chẳng giống như môi trường quen thuộc mình đã sống. Vì thế, mình càng lo cho nước Mỹ.
Đất nước gì mà ngay cả thủ đô cũng chẳng thấy mống cảnh sát nào, cứ như là một vùng đất hoang không có ai quản lý vậy. Lúc anh lái xe chở mình từ sân bay về chỗ ở, chỉ thấy xe hơi là xe hơi. Dân cứ thế lái, chẳng có ai chỉ đường, phân luồng hay giám sát giao thông. Mình căng mắt ra nhìn vào lề đường với hy vọng túm được chú cảnh sát nào đó đang núp lùm. Nhưng hỡi ôi, cây thì nhiều nhưng toàn là cây thưa lá, thì núp ở đâu. Mãi rồi cũng thấy có một chỗ khuất. Mình nhắc anh lái xe:
-Chầm chậm thôi anh, coi chừng lùm cây, chú ý cảnh sát…
Anh quay sang mình 1 giây như không hiểu gì rồi lại chăm chú vào tay lái.
Mãi rồi quen. Đúng là ở Mỹ, họ không cho cảnh sát đứng đường thật. Mà không cho đứng đường thì làm gì có thu nhập thêm. Không có thu nhập thêm thì làm sao khuyến khích được sự tận tụy của nhân viên cộng lực. Cảnh sát sẽ sinh ra trễ nải với công việc thì bảo vệ chế độ làm sao. Lẽ ra phải có chính sách kích thích họ sao cho ngày nghỉ cũng tranh nhau đi làm nhiệm vụ, lăm le trực thay đồng nghiệp khi đồng nghiệp mới chỉ nhức đầu, sổ mũi. Chiến sĩ không có thu nhập thêm thì lấy chi cống nạp, sếp tiêu bằng cái gì ngoài lương, chỉ đạo phá án làm sao mà sáng suốt được. Ở Việt Nam, ấy chết, nói nhầm, ở nước khác á, điều một cảnh sát ra đứng đường sếp thu ít ra cũng dăm nghìn đô. Tiêu hết, sếp lại “luân chuyển cán bộ”, thu thêm. Mới biết Mỹ to xác nên ngờ nghệch, làm sao nghĩ ra được những cái mẹo ấy.
Cảnh sát đã vậy còn tình hình dân phòng cũng không khá hơn. Vào các khu thương mại và ở cả những chỗ hàng quán quây ra vỉa hè nữa, chẳng thấy dân phòng vung vẩy dùi cui đuổi chợ. Mà lực lượng này cần gì phải trả lương vì nó tự trang trải được. Nó đói thì bắt trứng lộn, trái cây mà ăn, khát thì bắt coca, pepsi mà uống, no rồi thì chia nhau mang về cho vợ tuồn sang chợ khác. Hôm nào dân sợ quá, không dám bày hàng ra, không có thu nhập gì thì cũng giải quyết được khâu oai, tăng cường nỗi sợ hãi từ dân đối với Chính phủ. Không nuôi dưỡng lực lượng này, nếu có biến xảy ra thì huy động sao đây. Cái đám lúc nhúc ấy, nếu sử dụng vào việc dẹp biểu tình, giải tán đám đông, cưỡng chế đất cũng được việc đáo để đấy.
Mình nhập cảnh vào Mỹ cũng chẳng ai thèm để ý. Ít ra, mình cũng từ nước cộng sản sang nước đế quốc. Cộng sản với đế quốc là kẻ thù của nhau, một mất một còn. Mặc dù kiểm tra an ninh rất kỹ, không phát hiện ra vũ khí, vật dụng kim loại nhưng làm sao biết đầu óc mình đang nghĩ gì. Lẽ ra, ngay từ sân bay, họ phải cho người theo dõi xem thằng cha Việt cộng ấy hành tung ra sao, ẩn náu ở đâu, móc nối cấu kết với thế lực thù địch nào chứ.
Hai ngày đầu tiên, mình được bố trí ở một nhà ngoại thành. Chủ nhà giành cho mình một phòng riêng, đầy đủ tiện nghi. Mỗi lần ra khỏi phòng, mình chỉ khư khư tấm hộ chiếu như lá bùa hộ mệnh, lại còn kẹp sẵn hai tờ 20 đô la vào nữa, phòng khi công an hay tổ trưởng dân phố đến hỏi thì nhanh nhảu trình ngay để gây thiện cảm.
Chiều tối, mọi người đến chơi đông lắm. Nhưng mình miệng vẫn nói chuyện còn lòng dạ thì không yên. Nhớ hôm nhà mình tụ tập đông người, nhờ có “tai mắt của nhân dân” mà bọn chúng biết Thúy Nga đang ở đây nên mới mai phục đánh cho một trận nhừ tử, gãy cả chân khi mới ra khỏi nhà mình chừng dăm phút. Nghĩ thế, thỉnh thoảng mình lại ra ngoài nhìn quanh xem có thấy hàng xóm rình rập gì không. Khách đến chơi, ô tô để đầy phía trước tức là rất bất thường, không rình thì phí cả cơ hội. Phát hiện thấy một phần tử người nước ngoài đang ẩn náu ở đây mà trình báo, nếu không được thưởng thì cũng tăng thêm uy tín với chính quyền. Nơi mình sống, nhà nào có người làm cán bộ chính quyền, công an, hay dân phòng thì tự hào và yên tâm lắm, khối người nhờ vả. Nếu không có thì tìm cách quen thân. Nhà mình không thân được ai nên đành chịu.
Cuối cùng, mình lén chốt chặt cửa lại nhưng thỉnh thoảng vẫn đánh mắt ra phía ngoài, chỉ sợ công an đến kiểm tra đột xuất. Nghĩ lại hôm 25/9/2013 công an phá cửa nhà mình xông vào bắt Phương Uyên rồi bắt luôn cả 9 người khác mà kinh hãi đến tận bây giờ. Nhỡ ra công an Mỹ lấy lý do kiểm tra hộ khẩu, xông vào bắt mình nện cho một trận rồi tống lên máy bay áp giải về Việt Nam thì hỏng hết việc, chưa ra trận mà đã thành tù binh.
Khách đã về hết, chỉ còn mình với chủ nhà. Lúc này đã 10 giờ nhưng không thấy anh có vẻ gì lo đến việc khai báo lưu trú. Định nhắc, lại sợ anh cho mình là nhà quê. Mình đành gợi ý khéo bằng cách tỏ ra rằng mình có rất thể là đối tượng cảnh sát quan tâm để anh đừng quên việc trình báo, mình bảo:
-Ngày xưa tôi có 5 năm ở chiến trường…
Có vẻ như anh chẳng để ý gì, mình tỏ ra nguy hiểm hơn:
-Tôi ra trận, đánh nhau hăng lắm, cũng được mấy danh hiệu dũng sĩ.
Nhưng anh chỉ bảo:
-Từ chiều đến giờ, mải nói chuyện, anh chưa ăn, tôi làm cái gì cho anh ăn nhé.
Mãi rồi mình cũng biết, ở đây không có qui định khai báo tạm trú lưu trú gì ráo trọi. Tóm lại, hộ chiếu của mình chỉ phải chìa ra mấy lần khi xuất, nhập cảnh, ngoài ra chẳng ma nào thèm hỏi đến. Quản lý lỏng lẻo thế này, làm sao tránh khỏi thế lực thù địch trà trộn vào dân phá hoại cơ chứ.
Tuy vậy cái dở nhất của nước Mỹ là làm cho dân nhờn. Quốc hội gì mà ai ra vào tùy thích, tránh sao khỏi mất thiêng. Lại còn rồng rắn mang theo mỗi người cốc cà phê hay nước uống vào nữa chứ. Đi cũng uống, ngồi cũng uống, mỏi tay thì để cả lên bàn toàn tài liệu quan trọng, chẳng ra cái vẻ uy nghiêm của cơ quan quyền lực cao nhất nước gì cả. Không có hàng rào cảnh sát gườm gườm, đầy sát khí mỗi khi thấy ai có vẻ dân thường mon men đến gần. Mình ra vào nhà Quốc Hội mấy lần, chỉ thấy họ kiếm tra xem những thứ mang theo có gì có thể gây ra nguy hiểm thôi chứ không kiểm tra giấy tờ xem là ai, quan hay dân thường, có ai là đối tượng theo dõi không, chủ quan đến thế là cùng.
Buổi đầu, mình cứ nem nép đi theo mấy cháu, thấy chúng nó vào đâu, mình mới dám vào. Sau quen dần, mình xông khắp nơi, vào cả phòng tổng thống cầu nguyện, đứng ở nơi tổng thống tuyên thệ nhậm chức chụp ảnh, chụp chán rồi nằm khèo lên đi văng hóng cái không khí thoáng đãng, chẳng thấy ai thèm nhắc nhở.
Hôm điều trần ở quốc hội, khi một ông nghị phát biểu, mình thấy bà Sanchez đứng nép sang một bên vui vẻ chờ đến lượt mình như học sinh chờ lên bảng. Nghe nói bà có nhiều người giúp việc, thế mà không có đứa nào chạy đi bê ghế xun xoe đặt vào mông bà. Nếu ở ngoài trời chắc cũng chẳng đứa nào chịu cầm ô che. Hình như đám giúp việc chẳng hãi bà tí nào, chẳng sợ bà đuổi việc hay sao ấy.
À, còn ở Hollywood, dân chúng nặn cả tượng tổng thống đương nhiệm bằng sáp mới táo tợn chứ. Obama đứng, cười nhăn nhở, chìa tay ra cho ai muốn bắt thì bắt. Nhạo báng lãnh tụ còn cách nào hơn nữa không, hỏi sao dân không nhờn. Mình bắt tay chụp hình xong liền xoa đầu gã một cái để thử phản ứng nhưng không thấy cảnh sát nào chạy đến xốc nách dong đi.
Tóm lại, ở Mỹ, hệ thống chuyên chính vô sản, à quên, chuyên chính… tư sản tê liệt, không phát huy tác dụng, quan và dân như cùng một lứa, thậm chí quan còn sợ dân, khổ hơn dân. Đó là điểm yếu chết người của nước Mỹ. Nếu không biết làm cho dân sợ thì sao tránh khỏi chuyện biểu tình không theo định hướng, rồi cứ đà này, dần dần dân chúng lật nhào chế độ lúc nào không biết ấy chứ.
21/6/2014
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
Nguồn: rfavietnam
Bác à, tại bọn Mẽo không tham nhũng nên chúng không cần bọn đầu trâu mặt ngựa để bảo vệ tham nhũng.
Trả lờiXóaMột chính quyền tự nhận là của dân do dân vì dân mà nhìn dân đâu cũng thấy kẻ thù, cũng phải cảnh giác. Rõ là phét lác loè bịp.
Trả lờiXóaBác chưa nói xem Mỹ nó có loa phường sủa ông ổng suốt ngày không? Nó có bọn chi bộ xộc vào nhà dân bất cứ lúc nào để đả thông tư tưởng không?
Trả lờiXóa"rồi cứ đà này, dần dần dân chúng nó lật nhào chế độ lúc nào không biết ấy chứ."
Trả lờiXóaBác ui, dân chúng thường xuyên lật nhào chế độ, cứ 4 năm một lần . Lật nhào quốc hội còn nhanh hơn, cứ 2 năm 1 lần . Lần nào cũng đi vận động từng nhà, lên radio, truyền hình đòi lật đổ chế độ, bôi xấu lãnh đạo . Nước Mỹ chó thế đấy!
Anh NTThuy viet bai nay hay lam, boi vi no rat can cho cai bon "dinh cao tri tue" doc cho cai dau chung no vo ra...Chung toi la dan ty-nan, o nuoc My bao nhieu nam, o nha vo y bi tai-nan, xe cuu-thuong cho vao benh-vien,bac-si phau-thuat, nam ca thang, thuoc thang, chan nem thay hang ngay, com bung, nuoc uong tan mieng, luc ve, y-te den tan nha theo doi suc-khoe, tap exercise cho...va cuoi cung chang thanh-toan, du chi 1 dong. Ma minh voi nguoi chinh goc ban xu khong he khac nhau trong van-de nay, ai cung nhu ai. Tiec la Anh chi co duoc mot thoi gian ngan - Cam on Anh lan nua.
Trả lờiXóaBác Thụy trở về "thiên đường",viết địa ngục du ký của bọn "giẩy chết" thấy thương nước Mỹ quá.Sắp tự đào mồ chôn mà không biết tội nghiệp quá.
Trả lờiXóaThật xứng: "đi một ngày đàng (học) được một sàng khôn" nơi đất lạ nhưng lành. Mong sao quê mình cũng sớm yên lành được như rứa.
Trả lờiXóaGiờ đố bố bác Thụy quá được mẽo. Mới qua bên bển chút xúi mà làm...lộ hết bí mật cuốc da của nó. Bác liệu cái thân hồn, nó sẽ điều cờ-i-a qua xử bác cho coi. Bèo lắm thì điều Việt Tân qua xử bác !!! ặk ặk ặk
Trả lờiXóa(Tiếp theo P1 – Kết)
Trả lờiXóaViết thẳng như trên rất đau lòng, đôi khi còn bị chụp cho cái mũ kỳ thị Bắc Nam. Nhưng hãy xem nửa nước vẫn bằng cách này hay cách khác đội cờ máu Tàu Phúc kiến, bám lấy hình tượng tên bán nước số một là HCM để ăn. Mới đây, trong đám ma Võ Nguyên Giáp vẫn còn hàng trăm ngàn dân Bắc – kể cả lớp trẻ có học - khóc thương Giáp giống như tập thể lên đồng. Nhắm mắt, không muốn thấy Giáp đã phạm biết bao tội ác, nướng bao nhiêu triệu sinh mạng vào lửa đạn phá nước hại dân. Thân làm tướng nắm giữ binh quyền mà sẵn sàng ngồi nhìn hàng trăm ngàn dân Bắc bị tàn sát dã man trong CCRĐ. Sau đó Giáp vẫn ngậm miệng để đcs đày hàng triệu dân Bắc vào rừng sâu cho chết dần mòn vì thiếu ăn, bệnh tật. Nhắm mắt để cho Phạm văn Đồng ký gởi công hàm bán nước cho Tàu.
Sau 30/5/75, dù Miền Nam buông súng xuống, nhưng Giáp và tướng lãnh Hà nội cũng ngậm miệng chấp nhận cho Hà nội tự do trả thù tàn bạo dân, quân VNCH và cướp trắng Miền Nam. Cả bọn từ lớn xuống nhỏ phá nát đất nước, chia rẻ dân tộc để lũ lãnh đạo cs Hà nội làm giàu, truyền cho con cháu chúng ăn hưởng.
Một dân tộc mà chỉ vì miếng ăn nhứt thời, cúi đầu tôn thờ bọn thảm sát nhân dân, cướp nước và bán nước cho Tàu để chia nhau ăn thì chuyện mất nước không thế nào tránh được.
- Một chú CS thứ thiệt còn sót lại là bắc Triều Tiên...bảo đảm chú này sẽ sống hùng, sống mạnh đến lâu lắm...vì đã sử dụng bài "bức màn sắt" tuyệt vời! Dĩ nhiên với điều kiện là không đùng đùng vác súng đi giải phóng miền nam Hàn khổ sở vì bị Mỹ nguy kìm kẹp.
Trả lờiXóa- Hi hi! Cứ mở cửa thế này, thế nào cũng mất nước thật...xí lộn mất đảng... chứ chả chơi.(chả là đảng ta từ trước đến nay có mỗi một chiêu là núp vào nước, vào dân, mà quyên béng cái vụ bức màn sắt).
Túm lại, đã lỡ giải phóng miền nam rồi, KTTT mà định hướng XHCN..rồi...nghĩa là được 50% rồi...Còn chần chờ gì mà không làm nốt 50%còn lại: Vứt béng cái Mác Lê hồ vào thùng rác cho xong việc..hỡi đảng CSVN hiện tại.
Tác giả hãy đến báo cáo những điều tai nghe mắt thấy ở "tên sen đẩm quốc tế", "kẻ thù số một của nhân loại tiến bộ"..v.v ... này cho các cơ quan có thẩm quyển để họ có những biện pháp thỏa đáng nhằm giúp "tên đế quốc đầu sỏ" đang giãy chết được chết hẳn.
Trả lờiXóaAi dám lấy nước Mỹ ngoài Chú Cuội ngồi gốc cây đa, hả Bác?
Trả lờiXóa