Tôi xem (nghe) bài hát này rất nhiều lần do các ca sĩ chuyên nghiệp thể hiện nhưng chưa bao giờ xúc động như lần này. Nhiều người cho biết đã rơi nước mắt khi xem clip này.
Mới biết cảm xúc của người thể hiện là một yếu tố rất quan trọng để truyền tải một tác phẩm.
Bài hát do chị Nguyễn Thị Kim Liên (mẹ của hai tù nhân lương tâm Đinh Nhật Uy và Đinh Nguyên Kha) trình bày:
Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ
Sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ
Sao anh nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng
Những con đường quen lối đi rồi nay nằm yên đó
Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm chan chứa êm đềm
Sao anh nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm
Sao anh nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón
Những khi buồn ai đến thăm còn đâu nữa mà mong
Nỡ đành quên sao anh dư âm ngày xưa còn đó
Thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay
Nhìn anh em khẽ bảo
Anh đừng xa vắng em
Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu
Sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao
Anh ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy
Biết nói gì đây hỡi anh
Mà anh nỡ đành quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét