Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

BÁC SĨ THẢO TRONG ĐỒN CÔNG AN PHAN CHU TRINH

Một kiểu câu lưu rất mới:
==========


Buổi sáng 3/11/2015, hai ngày trước chuyến thăm Việt Nam của họ Tập, bác sĩ Thảo Gạo đang uống cafe ở Highland Nhà Hát Lớn (Hà Nội) thì bỗng đâu một tốp công an sắc phục kéo đến vây quanh.

Một đồng chí giơ tay chào bác sĩ và nói:


- Khu vực này hôm nay đang cần được tăng cường an ninh vì có đoàn khách quốc tế. Đề nghị chị cho kiểm tra chứng minh thư nhân dân.

Bác sĩ Thảo ngạc nhiên:

- Tôi đang uống cafe mà. Sao tự nhiên lại kiểm tra giấy tờ?

- Chị thông cảm, đây là khu vực đang cần tăng cường an ninh.

Bác sĩ Thảo mở túi xách, lấy chứng minh thư. Đồng chí công an cầm, lật ngược lật xuôi vài cái rồi nghiêm giọng:

- Chứng minh thư có dấu hiệu giả mạo. Mời chị về đồn để xác nhận.

Bác sĩ Thảo chưa kịp phản ứng gì thì đồng chí công an đã chìa tay:

- Mời chị lên xe.

Một chiếc ô-tô bảy chỗ ập đến, bác sĩ Thảo bị đưa về đồn CA êm ru.

* * *

20 phút sau, tại đồn CA phường Phan Chu Trinh.

Bác sĩ Thảo:

- Quy trình kiểm tra của các anh thế nào đây ạ?

- Chúng tôi sẽ gọi về cơ quan CA địa phương chị để kiểm tra và xác nhận.

- Các anh gọi chưa?

- Đây, thì đang gọi đây.

- Các anh gọi nhanh lên, tôi còn phải đi.

20 phút sau nữa.

Bác sĩ Thảo:

- Các anh xác nhận xong chưa để tôi còn đi.

- Chưa xong chị ạ.

- Có mỗi việc xác minh cái chứng minh thư nhân dân mà các anh làm gì lâu thế? Tôi là tôi tạo điều kiện cho các anh hết sức rồi đấy.

- Chúng tôi rất thông cảm với chị.

- Này, các anh nói thế không được. Tôi mới là người đang thông cảm và đang tạo điều kiện cho các anh làm việc, chứ các anh mà thông cảm gì với tôi. Tôi đang có hẹn đấy, các anh làm việc nhanh lên.

* * *

Không khí im lặng kéo dài vài phút. Một anh công an đổi giọng nhẹ nhàng:

- Em là bác sĩ à, Thảo? Dạo này anh bị viêm họng hạt, không biết chữa sao, có phải mổ xẻ gì không.

- À thế à, thế anh ngồi xuống đây em khám cho.

Đồng chí CA kéo ghế ngồi lại gần bác sĩ Thảo.

- Anh có đèn pin không?

- Có đây, Nam, Nam đưa anh cái đèn pin.

- Anh há miệng ra.

An ninh há miệng.

- Thè lưỡi ra.

An ninh thè lưỡi.

- Nói “a” đi nào.

- Aaaaaa...

- Thế này thì chưa phải mổ anh ạ, mới nhẹ nhàng thôi, không có gì đặc biệt. Anh chịu khó xúc miệng nước muối ngày 2-3 lần. Mà là nước muối mua ở hiệu thuốc ấy chứ không phải tự pha mặn chát đâu nhé.

- Mua ở hiệu thuốc à em, nước muối hiệu gì?

- Anh chịu khó ra đó mua loại nước muối 9 phần nghìn ấy, không phải cái nước xúc miệng Listerine đâu.

Một anh khác:

- Khám anh với, anh bị viêm mũi dị ứng. Cả đứa cháu anh cũng bị...

Cứ thế, buổi làm việc của các anh công an với bác sĩ Thảo Gạo trở thành một cuộc khám bệnh miễn phí của bác sĩ cho anh em an ninh. Khám cho ai, bác sĩ cũng ân cần thăm hỏi, tận tình tư vấn, đúng tinh thần “khi tư vấn, tôi là chuyên gia, khi trò chuyện, tôi là tri kỷ”.

Lúc trả chứng minh thư, ai cũng hoan hỉ và biết ơn bác sĩ. Tuy nhiên, bác sĩ vẫn phải mất tiền đi taxi từ đồn về lại quán cafe cũ để lấy xe máy.

1 nhận xét:

  1. Nặc danh4/11/15 8:48 CH

    Chúng nó ngay khi vào trường đào tạo CA đều đã được dạy những thói du côn, lưu manh đó rồi.

    Trả lờiXóa