Ngồi viết đau lưng nhức đầu mình bỏ đi cà phê,
chẳng ngờ gặp cô bạn thân từ thuở hàn vi. Thân lắm, chuyện gì cũng nói với
nhau, kể cả những chuyện kín. Ngồi uống với nhau được 5 phút, cô bạn bảo tao bỏ
chồng rồi, mày biết chưa. Mình bảo rồi, nhưng sao lại bỏ? Thằng đó đẹp trai,
kiếm tiền được. Trai thời này được như nó cũng hiếm. Cô bạn cười cái hậc, nói
tại bộ phận không nhỏ của nó hỏng bố nó 5 năm rồi. Mình cười, nói mày điên lắm.
Bây giờ đã có cháu ngoại, thứ đó chỉ có tác dụng giải khuây , có cũng được
chẳng có cũng xong, bí lắm mày gọi tao phát là xong, sao đến nổi phải bỏ nó?
Cô bạn lại cười cái
hậc, nói tại nó chứ không phải tại tao. Bộ phận không nhỏ của nó hỏng nhưng nó
không chịu thừa nhận. Nó bắt tao chạy chữa thuốc thang tốn tiền tỉ. Đêm nào nó
cũng hành tao từ đầu hôm cho đến sáng cốt để chứng minh bộ phận không nhỏ của
nó không hỏng. Sở dĩ nó không ngóc đầu lên được là tại tao, tại tao không biết
đáp ứng yêu cầu của nó, không biết hưởng ứng cùng nó. Tao đã không động viên nó
lại còn tỏ ra xem thường khinh bỉ nó, tóm lại tao hết sức ngu ngốc và vô trách
nhiệm..
Mình nói thì mày cũng
phải thông cảm cho tự trọng của nó chứ. Ai không có lòng tự trọng. Cô bạn lập
tức vằn mắt lên, nói đó không phải là tự trọng, đó là vô liêm sĩ. Người có tự
trọng là khi biết mình hỏng thì xin lỗi và rút lui, chứ không phải điên cuồng
chứng mình không hỏng, ra sức dụ dỗ phỉn nịnh, cuối cùng đổ hết tội lỗi cho
người ta. Tự trọng kiểu gì lạ thế, tự trọng cái tự do! Tiên sư bố các anh.
Hi hi hu hu
Nguồn: Quê choa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét