Hồi
còn bé, tôi được giáo dục là sống phải biết ngẩng cao đầu. Muốn thế, mình phải có tư cách đạo đức, có năng lực trong lĩnh
vực mình hoạt động và sự nhất
quán trong suy nghĩ cũng như hành
động. Nếu tôi có nói dối điều gì, khi bị phát
hiện mẹ tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói “như thế là
hèn”. “Hèn” là một điều vô
cùng khủng khiếp, hèn làm con người nhỏ mọn
hơn, đáng khinh bỉ hơn và tất
nhiên họ chẳng thế ngẩng cao đầu được rồi. Còn nếu
hèn mà vẫn ngẩng cao đầu thì người ta sẽ dùng
một khái niệm khác, nặng nề hơn,
đó là “vô liêm sỉ”.
Nếu
bị ai đó mắng “mày ngu lắm”, một
chút bần thần nhưng sẽ lấy lại
bình tĩnh rất nhanh vì rất có thể trong
hành động hay tranh luận nhất thời, mình
đuối lý. Thế nhưng tôi không
thể bỏ qua, mà dù phải im lặng bỏ qua thì cũng gây ra một chấn động tâm
lý vô cùng dữ dội nếu ai đó dù vô
tình hay cố ý nói với tôi rằng
“mày hèn lắm”.
Tôi không phủ nhận,
trong cuộc sống tôi hèn. Cái hèn ở đây không phải do tôi có những sai lệch về quy chuẩn đạo đức, văn hóa của cộng đồng
mà hèn vì không dám đấu tranh chống lại cái xấu. Rất nhiều lần, tôi đã hèn
khi không dám mạnh dạn hô hào lên kẻ móc
túi người khác giữa chợ, không dám lên tiếng bảo vệ cho một người đồng nghiệp ở cương
vị thấp cổ bé họng bị hiếp đáp bởi một đồng nghiệp khác,
không dám thẳng thừng phê một chữ “không
đạt” trong các đề tài/luận văn mà
tôi ngồi trong hội đồng xét duyệt. Vâng, tôi hèn, hèn nên chọn cách đấu
tranh là chạy trốn, quay mặt đi chứ không
dám đối mặt với nó, hèn khi mà viết lên những trải nghiệm, những suy nghĩ của
tôi trên trang blog cá nhân mà tôi cũng không dám công khai danh tính. Nhiều
người ban đầu cũng chỉ nghĩ như tôi, họ có quyền được bày tỏ, lên tiếng dù đó
là ý kiến khác với đa số thì họ vẫn có quyền, nhưng họ rất dễ bị chụp
mũ thế này thế khác, có thể bị xử lý như một tội phạm, bị tù như chơi.Vâng, tôi không phủ nhận là tôi hèn, khi mà lúc nào, tôi
cũng nghĩ về trách nhiệm của tôi
với hai đứa con, với cha mẹ già….họ sẽ ra
sao nếu quỹ thời gian của tôi
dành cho họ không nhiều. Tôi
hèn…..có lẽ vì tôi là đàn bà, cái
tính vụn vặt, tỉ mỉ kim chỉ của người đàn bà cũng làm tôi phân tâm.
Thế nhưng
hôm nay, đọc cái bài trả lời phỏng
vấn của ông sử gia đình đám nhất
Việt Nam hiện nay, đại biểu quốc
hội, người mà lâu nay, tôi cũng như rất
nhiều người dân còn chút cảm tình trong hàng ngũ dân biểu/ công bọc của dân, Dương
Trung Quốc “Thông điệp của Thủ tướng
làm an lòng dân” , tôi không còn tâm trí để đọc thêm một chữ nào nữa và tôi như sụp đổ hoàn toàn.
Thôi, nói vậy cho dễ…..Tôi hèn, tôi không phủ nhận điều đó.Nhưng tôi thấy ông dân biểu
Dương Trung Quốc còn hèn hơn tôi. Nếu được gặp ông Dương có lẽ cái mà tôi cần nói là “tôi lấy làm tiếc
vì đã đặt niềm tin không đúng chỗ, ông là một ông dân biểu thật hèn”. Thế thôi
Nguồn: Hai
Lúa
Xin lỗi anh DTQ. Tôi không hiểu ý của anh trong bài phỏng vấn này. Có thể là anh... khôn hơn tôi (bới anh là một trong số cả 500 ngài nghị... gật). Nhưng cái trò... khôn của anh nó không thể... ngửi được, bởi có rất nhiều người ngưỡng mộ trí tuệ và cái sự khôn của anh. Quả thật "buôn danh ba vạn, bán danh nửa đồng" đó anh Quốc ạ?
Trả lờiXóaCó quá nhời, mong anh thông cảm.
Xì... Cùng một thứ cả thôi, một thứ quen chỉ biết... gật.
Tui, tui cũng không ngờ ông DTQ lại "gật khôn" như vậy. Huhuhu...
Trả lờiXóa