Đào Sỹ Quý
Hơn 80 năm của thế kỉ 19, dân tộc ta chìm đắm trong đêm dài nô lệ của Thực dân Pháp.
Đảng Lao động Việt Nam (ĐLĐVN) do Hồ Chí Minh sáng lập và rèn luyện, là Đảng duy nhất tập hợp, đoàn kết được cả dân tộc đứng lên chống giặc ngoại xâm và giành được thắng lợi, lập lên Nhà nước Cộng hòa dân chủ đầu tiên ở Đông Nam Châu Á. Chỉ 5000 đảng viên thôi mà lãnh đạo cuộc Cách Mạng Tháng 8 thắng lợi. Điều đó nói lên lời của Cụ Hồ: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”; và xa hơn nữa “đẩy THUYỀN là DÂN và lật THUYỀN cũng là DÂN” là bất hủ.
Tiếp theo cuộc kháng chiến cứu nước lần thứ 2. Mặc dù do hoàn cảnh khách quan của lịch sử, nước nhà phải chịu sức ép từ hai phía của hệ thống chính trị thế giới mà ta phải “ đứng đầu ngọn sóng”, đẩy nước ta rơi vào hoàn cảnh một nước nghèo nàn, lạc hậu mà phải chống lại một thế lực siêu cường. Vậy mà ta vẫn thắng lợi.
Như vậy rõ ràng rằng, khi một Đảng hoặc một thể chế nào đó, vì lợi ích của Dân tộc, vì Tổ quốc trên hết, biết lấy dân làm gốc, đoàn kết mọi tầng lớp nhân dân thành một khối thống nhất xung quanh mình “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, thì “khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”.
ĐLĐVN không phải không có sai lầm, có những sai lầm để lại hậu quả nặng nề nhưng có thể khẳng định rằng: ĐLĐVN đã làm tròn sứ mệnh lịch sử của mình để non nước VN hôm nay về một mối trọn vẹn.
ĐLĐVN ngày xưa là thế. ĐCSVN ngày nay thì ngược lại. Trước nguy cơ xâm lược của bè lũ bành trướng ĐẠI HÁN một cách toàn diện về chính trị, quân sự, kinh tế, về cả sức khỏe giống nòi ngày càng thâm hiểu và trắng trợn; trước sự gặm nhấm từng tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc ta; thè lưỡi dài muốn liếm trọn Biển Đông, muốn biển của ta thành “ao nhà của chúng” khiến lòng dân căm phẫn ngút trời thì Nhà nước chỉ phản đối theo kiểu chiếu lệ “chuồn chuồn đạp nước”.
Hơn lúc nào hết, vận mệnh của Quốc gia lúc này là phải củng cố khối đoàn kết giữa Nhà nước với dân để chống quân xâm lược. Thế nhưng khi dân mới biểu tình, mít tinh với những băng rôn “ Hoàng Sa, Trường Sa là của VN”, “đả đảo TQ xâm lược” họ đã bị Công an chìm nổi đàn áp, khủng bố, bắt giam từ trong trứng nước. Vậy thì đến khi “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” họ phải đứng lên cầm súng tiêu diệt kẻ thù thì lực lượng Công an kia còn là công an “nhân dân” không? Hay là họ “VÌ NƯỚC QUÊN DÂN, VÌ THÂN PHỤC VỤ” tự biến mình thành lính bảo hoàng, lính khố xanh, khố đỏ của bọn bành trướng, tàn sát ngay đồng bào của mình hay sao?
Phải chăng Lê Chiêu Thống – Trần Ích Tắc đã hiển hiện nguyên hình. Lòng yêu nước của Dân tộc ta là có thừa, được vun đắp và kế thừa suốt bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước. Một khi như Cụ Hồ nói sẽ là “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết – Thành công, thành công, đại thành công”.
Nhưng thực trạng hiện nay trước họa xâm lăng họ lại muốn:
“ Chia rẽ - chia rẽ - đại chia rẽ” thì Đất nước này sẽ đi về đâu?
Cho nên ĐẢNG LAO ĐỘNG VIỆT NAM và ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, không phải chỉ khác nhau về cái tên mà thôi!
Viết về ngày 09/ 12/ 2012.
CCB Đào Sỹ Quý.
Tác giả gửi cho NTT blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét