Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

ĐẾN KHỔNG TỬ, HOẶC CHU VĂN AN CŨNG KHÔNG DÁM TỰ XƯNG MÌNH LÀ “ĐƯƠNG ĐẠI QUỐC SƯ” NHƯ CỤ GS. VŨ KHIÊU ĐÃ VỖ NGỰC TỰ CAO TỰ ĐẠI !

Khuyên các báo bất chấp sự thật, vẫn khiêu khích dư luận bằng cách bốc thơm thần tượng giả là cụ GS. Vũ Khiêu nên im lặng thì hơn :

Trần Mạnh Hảo.



Trong lễ mừng sinh nhật 98 tuổi được làm tròn thành trăm tuổi của mình, cụ GS. Vũ Khiêu mặc áo đỏ nhà Thanh, trên đầu có bốn chữ Hán rõ to : “ ĐƯƠNG ĐẠI QUỐC SƯ”…Nghĩa là cụ tự xưng mình là thầy cả nước !

Trời ơi ! Ngay cả thày Khổng tử khi còn sống ( hoặc thày Chu Văn An thời Trần) cũng không dám xưng mình là “ĐƯƠNG ĐẠI QUỐC SƯ” huống nữa là GS. Vũ Khiêu – một ông giáo làng dạy tiểu học, thời Pháp từng làm lao công trong bệnh viện; chưa có tài liệu nào nói cụ được nhà nước phong hàm giáo sư, lại cả gan coi trời bằng vung, tự xưng mình là thầy thiên hạ, thật là một hành vi càn rỡ.

Sau khi viên tịch rất lâu, Khổng tử mới được đời sau phong là “ Vạn thế sư biểu”, được thờ trong Văn miếu.

Một người “có công” bức tử Truyện Kiều như cụ giáo sư Vũ Khiêu, ca ngợi một kẻ lưu manh sửa chữa một phần ba Truyện Kiều, tuyệt nhiên không phải là một người có học !

Bởi Truyện Kiều là quốc hồn quốc túy của Việt Nam, như lời nhà văn hóa lớn Phạm Quỳnh từng nói : “ Truyện Kiều còn thì nước ta còn” !

Một người đã nhiều lần đạo văn ( lấy văn người khác làm văn mình) như cụ Vũ Khiêu, sao có thể gọi là trí thức ?

Một người đề xuất nhà nước lấy hoa mào gà làm quốc hoa như cụ Vũ Khiêu ( bệnh vùng kín của đàn ông đàn bà là bệnh mào gà) sao có thể là một người có trí ?

Một người viết nhiều cuốn sách rất phi khoa học như cụ Vũ Khiêu, dù có được giải Hồ Chí Minh cũng không có giá trị gì. Chúng tôi đã đọc tất cả các cuốn sách của cụ viết về mỹ học, văn học, văn hóa học,sử học viết bằng phương pháp luận thiếu khoa học là chính trị hóa toàn bộ các ngành khoa học nhân văn. 

Trong khi ngay chủ nghĩa Mác đã khẳng định chính trị, văn học nghệ thuật, triết học, lịch sử …cùng nằm trên một mặt bằng thượng tầng kiến trúc, không môn nào phải làm đầy tớ cho môn nào. 

Việc bắt văn học nghệ thuật làm đày tớ cho chính trị là quan điểm phản động của Mao Trạch Đông, lật ngược quan niệm mỹ học Mác-xít. Mác bảo : kinh tế quyết định chính trị, kinh tế là thống soái. Mao lật ngược Mác rằng : chính trị là thống soái, văn nghệ là đầy tớ của chính trị. Toàn bộ các cuốn sách của cụ Vũ Khiêu là triển khai tư tưởng phản động của Mao Trạch Đông, rất có hại cho tiến trình văn hóa Việt Nam. 

Một người như vậy mà đảng nhà nước đề cao tới trời xanh, coi ông là “đương đại quốc sư “ chính là một đòn chí tử đánh vào độc giả nhân dân , đánh vào các vị giáo sư giỏi nhất nước ta từng bị đảng hạ bệ và đàn áp như : Cao Xuân Huy, Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường, Đào Duy Anh, Trương Tửu Nguyễn Bách Khoa, Hoàng Minh Chính…

Chính vì nhà nước xây dựng GS. Vũ Khiêu thành biểu tượng văn hóa của chế độ khiến quần chúng nhân dân bất bình; do vậy, tấm ảnh phản cảm chụp cái hôn ( hít nhiều hơn hôn) của cụ Khiêu với cháu hoa hậu và câu đối thiếu văn hóa của cụ tặng cô này chính là giọt nước tràn ly để cộng đồng mạng “ném đá” cụ Vũ Khiêu theo kiểu giận cá chém thớt vậy .,.

Sài Gòn ngày 4-3-2015

T.M.H.

4 nhận xét:

  1. anh ba láp9/3/15 10:24 SA

    Đương đại Quốc sư đã trở thành Đương đại Bất hiếu từ lâu vì không chịu giữ họ Đặng (Đặng Vũ Khiêu) của gia tộc, tổ tiên mà qùy phục tôn thờ thằng Vũ Hồn - Thái thú tàu khựa An nam Đô hộ sử là cao tằng, cố tổ tiên nhân cha nó.

    Trả lờiXóa
  2. Nếu là người bình thường, tử tế tuổi cao như ông VK được mọi người kính trọng. Nhưng từ cách ăn mặc, lối sống...đặc một màu hoa liễu của tàu (mào gà). Xin được bình cho ông là: ĐƯƠNG ĐẠI MẶT LÌN.


    Trả lờiXóa
  3. Nhà nước nên phong thần cho ô này mới đúng : thần xào ( nấu ) thần đạo ( tặc ) thần gió ( tự...phong ) thần sức mạnh ( đội ...đít ) ... Chắc con cháu ô ấy sung sướng ( hay hổ thẹn ) lắm lắm .

    Trả lờiXóa
  4. Đọc bài của Nhà thơ Trần Mạnh Hảo , của nhiều người khác nữa viết về cụ Vũ khiêu những ngày gần đây, tôi thấy thương cho cụ già trăm tuổi này quá ! Tôi có bài GỬI CỤ VŨ KHIÊU
    Thương cho cụ quá cụ ơi
    Trăm năm sao chẳng nghỉ ngơi nhẹ nhàng
    Lạ chi bệnh của thế gian
    Ghen ăn, tức ở , tham lam ....xứ này
    Xưa kia nếu có nhúng tay
    Dối lừa, nịnh hót...thì nay...qua rồi
    Người dân cũng cảm thông thôi
    Khom lưng ngày ấy...bởi nồi cơm to !
    Dẫu nhiều người nói : mặt mo
    Đã xa xưa lắm âu lo làm gì
    Mặc cho thiên hạ thị phi
    Sâm Cao Ly ngậm, tiền thì giắt lưng !
    Biết đâu sống quá trăm năm
    Trung Nguyên - Lã Vọng sang thăm có ngày
    Thế mà một phút đắm say
    Đồng hương hoa hậu - cháu này hại ông !
    Nụ hôn có vẻ hơi nồng
    Câu đối làm vội nên không ra gì
    Ý tăm tối . Lời ngu si
    Mượn thơ Lý Bạch- "lý" thì đạo thơ !
    Trăm năm thêm một vết nhơ
    Thương cho cụ quá. Bất ngờ rất thương !
    Đã đi gần hết chặng đường
    Mà không chót được .Đoạn trường lắm thay !
    Xin đời nhẹ tiếng nhẹ tay
    Để cho tâm cụ chút ngày được yên

    Trả lờiXóa