Cuộc họp báo thường kỳ chính phủ hôm qua (2.6) trong có nội dung công bố kết quả điều tra nguyên nhân cá chết có thể nói là một sự xem thường trắng trợn công luận và dân chúng. Chính xác thì đó là mưu mô, thủ đoạn (nhưng rất kém cỏi) để đối phó với dân nhằm dây dưa kéo dài vụ việc, làm nhạt vấn đề, câu giờ tìm thêm thời gian đối phó, nếu không muốn nói là cố ý để lâu cứt trâu hóa bùn.
Nhìn cung cách, bộ mặt, sự lúng túng ngậm hột thị, nói lấy được, nói cho có của mấy người ngồi trên bàn chủ tọa, tôi chỉ thấy thương hại cho họ. Họ cũng chỉ là những mũi tên vô tri đã được đặt lên cánh cung, kẻ cầm cung nhắm vào đâu thì tên bay đến đó. Quyền lực bị đặt trong quyền lực, và tất cả thứ khó xơi được đổ lên đầu dân.
Một bộ máy với những nhà chức việc thứ hạng đỉnh cao triều đình nhưng điều dễ thấy là họ chỉ chăm chăm vào mục đích cai trị dân nên để đạt được điều ấy họ bất chấp tất cả. Làm thì thủ đoạn, nói thì lấy được. Biết rằng nói ra như vậy dân sẽ phản ứng nhưng cứ nói. Một dạng thách thức, làm gì được nhau nào. Làm quan cũng là một nghề, và không phải bất kỳ ai được đặt vào ghế quan chức cũng biết làm quan. Có những quan, dưới mắt dân, chỉ là cọng rác của lịch sử, vô tình gió thổi vào, làm vướng bước mọi người trên đường đi tới.
Làm quan ở xứ ta, về lý thuyết thì là công bộc đày tớ của dân, trọn đời hy sinh cống hiến vì mục đích dân giàu nước mạnh, hết lòng hết sức phục vụ nhân dân, không đòi hỏi gì cho riêng mình nhưng thực tế lại trái khoáy. Dân chúng nhìn vào đội ngũ quan lại bây giờ, khó kiếm ra quan thanh liêm, quan nghèo như dân. Từ cấp nhỏ dạng hào lý phường xã đến cấp to bộ ngành, trung ương đều nhỏ giàu kiểu nhỏ, to giàu kiểu to. Đương chức giàu là đương nhiên, nhưng đến khi về hưu nghỉ việc rồi vẫn tiếp tục vơ vét, hưởng thụ. Cái nghị định cho phép các vị tứ trụ triều đình, các quan chức cấp cao khi nghỉ hưu vẫn được cấp nhà cấp xe cấp tài xế cho đến hết đời là một ví dụ về sự o bế cho nhau, vơ vét trắng trợn, xem thường kỷ cương, coi thường dân chúng. Tất nhiên khi bày ra trò gì họ đều có cách giải thích nhưng có thuận nhĩ hay không lại là chuyện khác.
Quan thì ở đâu cũng là quan. Nước Mỹ không phải thứ gì cũng tốt, nhưng coi trên báo Việt, những thông tin ông Obama sắp hết nhiệm kỳ sẽ phải thuê nhà để ở, ông Phó tổng thống Biden đang rao bán nhà để có tiền giúp người thân gặp khó khăn, đều biểu hiện một thứ nhân cách đáng trọng. Họ có thể tiêu tiền muôn bạc vạn, tốn kém vô kể cho một chuyến công du, như chuyến thăm Việt Nam vừa rồi, nhưng việc nhà nước với chuyện riêng luôn tách ra rành mạch. Họ không dựa vào quyền thế để dựa dẫm suốt đời, cứ ì ra đó bắt dân cõng kiệu mãi.
Quan lại xứ này, cứ ngẫm nghĩ là buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét