Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Thăm chị Trần Thị Ngọc Minh

TRẦN TRUNG ĐẠO


Một điều vừa phát xuất từ ước muốn riêng tư và cũng vừa do một nhóm thân hữu ở DC và Boston giao phó cho lần đi Vienna này là ghé thăm hỏi sức khỏe chị Trần Thị Ngọc Minh, mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh. Bà xã mua một tấm card “Get Well Soon” và tôi ghi tên những người gởi lời chúc lành chị vào. Tôi vẫn tưởng chị còn nằm bịnh viện nhưng đến Vienna mới biết chị đã được xuất viện vài ngày trước.

Thật xúc động khi nhìn những vết mổ còn in đậm dấu trên mặt chị. Sau ba lần mổ khuôn mặt và miệng chị đã không giống một chị Ngọc Minh mà đồng hương đã từng gặp trong vài tháng trước. Chị Ngọc Minh hôm nay xanh xao và tiều tụy rất nhiều. Chị nói rất khó khăn vì một lổ nhỏ thông ra từ thanh quản.

Chị nhắc đến bài thơ tôi viết cho Minh Hạnh trong ngày cô bé bị kết án và khóc khi nói về người con đang xa cách. Tôi an ủi chị. Trong khổ đau mà chị đang chịu đựng có sự san sẻ của nhiều người, dù biết chị và không biết chị, gặp chị và chưa gặp chị. Nói về bài thơ. Tôi chỉ làm bổn phận một người Việt Nam giống như hàng triệu người Việt Nam trong và ngoài nước. Khác chăng tôi có một chút khả năng đưa cảm xúc thành vần điệu. Bao nhiêu người thương yêu Minh Hạnh nhiều hơn tôi nữa. Thế thôi.

Trong thời điểm khó khăn đó, các em Minh Hạnh, Quốc Hùng, Huy Chương đã tạo nên một phong trào lao động mà ít người trước đó và cả hôm nay làm được. Đất nước nằm yên quá lâu, nhờ các em, như chợt trở mình thức dậy.

Không có sức mạnh của người dân lao động, cách mạng chỉ nằm trên đầu môi chót lưỡi hay trong văn chương chữ nghĩa. Trong lịch sử nhân loại, chưa có một chế độ độc tài nào sụp đổ chỉ vì dăm lá thỉnh nguyện thư. Một tên độc tài cũng không đừng nói chi là cả một cơ chế độc tài toàn trị như CS.

Tôi muốn hai gia đình chụp một tấm hình kỷ niệm. Xuân Trầm không biết ý mẹ ra sao vì khuôn mặt chị Minh có nhiều vết cắt bầm và máu chưa tan hết. Nhưng chị Ngọc Minh chỉ vào trái tim mình và nói nguyên văn “nét đẹp của một người phát xuất ở trái tim chứ không phải từ ngoại hình, vóc dáng”. Khi đứng chung nhau chị Ngọc Minh còn dặn mọi người phải cười. Tôi và chị chụp một tấm hình riêng. Tôi cười và chị cũng cười, dĩ nhiên một nụ cười không trọn vẹn khi cả tinh thần và thể xác đều đau.

Hôm đó chúng tôi, hai gia đình và thân hữu đến từ Tiệp ngồi quanh chiếc bàn nhỏ cùng ăn chung một bữa cơm chiều đạm bạc. Chị lại nhắc đến Minh Hạnh và hy vọng cô bé sẽ qua thăm chị trong vài ngày tới. Trong vết thương da thịt còn đang đau nhức có một tia hy vọng vừa được lóe lên. Minh Hạnh sẽ đến thăm chị vào ngày 4 tháng 9. Chị Ngọc Minh nói với tôi nhưng cũng để tự nhắc cho mình biết chỉ còn vài hôm nữa hai mẹ con sẽ ôm chầm lấy nhau sau bao nhiêu tháng năm xa cách, tù đày. Giọt sữa ngày nào đã biến thành giọt máu và sẽ cùng chảy về một trái tim. Trái tim và tình thương của mẹ.

Xuân Trầm nhắc mẹ ngày mai 8 giờ đi bịnh viện thông tim, người thông dịch vừa gọi. Chúng tôi chia tay chị và hứa có thể trở lại thăm chị lần nữa trước khi về Mỹ. Nhưng chúng tôi đi Budapest về quá trễ nên không kịp trở lại thăm.

Hôm nay, cây diêm hy vọng nhỏ trong lòng chị đã tắt. Minh Hạnh lại bị bắt và sẽ không có dịp gặp mẹ trước ngày chị đi thông tim, theo hẹn vào sáng ngày 25 tháng 8 nhưng bác sĩ báo sẽ dời lại vào 2 tháng nữa. Tạm biệt chị Trần Thị Ngọc Minh.

Trần Trung Đạo

2 nhận xét:

  1. Bình Dân Giáo Dục8/9/14 10:59 CH

    Tui là dân thường, không chính "chị" chính "em" gì hết nhé! Nói trước cho nó lành!
    Hoặc là Nguyễn Phú Trọng, Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang, ...không có mẹ mà từ đất nẻ chui lên hoặc là họ không có trái tim con người? Một Đỗ Thị Minh Hạnh bé như cây kẹo ngậm thế kia mà họ sợ đến vãi cả ra quần đến nỗi không dám cho xuất cảnh thăm mẹ mình bện nặng thì không có gì đủ lớn để biện minh cho quyết định ngăn cản Minh Hạnh đi Áo ngoài hai lý do trên.
    Nói thiệt, dù Minh Hạnh có phát biểu hay tố cáo gì cộng sản Việt Nam khi đi nước ngoài thì mình cô cũng làm gì được cộng sản VIệt nam đâu mà họ sợ dữ vậy. Như, xin lỗi, chính cái ông Nguyễn Tường Thụy này chẳng hạn, ổng đi Hoa Kỳ một vòng, phát biểu ngay trong Quốc Hội Hoa Kỳ, cuối cùng chuyến đi của ổng có làm gì được mấy ông đâu, khi về Việt Nam cũng tiếp tục bị canh, bị rình mò. Thời đại Internet này thì cô Hạnh hay ông Thụy cần quái gì phải đi nước ngoài mới tố được mấy ông. Rồi vì run sợ đủ thứ do bị ám ảnh tội ác mà bày thêm cái trò bố trí người canh giữ mấy nhà trí thức yêu nước, mấy Bloggers, ... thiệt là làm chuyện ruồi bu! Giống y Trung cộng! Không! Đạp cứt Trung cộng mới đúng!
    Hèn và nhục nhã phải nói!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh9/9/14 6:29 CH

      Đừng nói đạp cứt Tàu Khựa , mà phải nói ăn cứt Tàu Khựa thì đúng hơn !
      Trời ơi ! Mấy chục ông vua , mấy trăm uỷ viên TW , 500 đại biểu quốc hội , hàng trăm ông tướng ông tá , hàng 100 ngàn CA thanh kiếm bảo vệ chế độ , đó là chưa kể dân phòng và côn đồ v.v...Vậy mà Lú , 4S , X , Huynh , Quang , Thanh v.v...lại sợ những người đàn bà con gái trong tay không 1 tất sắt sao ?????

      Xóa