Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

Tâm sự của chị Nguyễn Thúy Hạnh khi quyết định ứng cử đại biểu quốc hội


Từng sang Singapore và Malaysia một mình đứng giương biểu ngữ chống Tàu, đòi Hoàng Sa - Trường Sa giữa khu phố Tàu, tháp đôi Kuala Lumpur, rồi công viên hay các bến tầu, bến xe công cộng, đơn độc xứ người, TÔI KHÔNG SỢ. Nếu phải đi tù cộng sản vì chống Tàu, vì đấu tranh đòi dân chủ, TÔI KHÔNG SỢ. Nhưng việc phải chịu đấu tố, xuyên tạc, bôi nhọ...trước mặt những người hàng xóm nơi mình sinh sống của cái trò "hiệp thương" thì thú thật là TÔI SỢ. "Thà đi tù còn hơn ra ứng cử Quốc hội cộng sản", tôi đã khẳng định như vậy với bạn bè. 

Không phải vì có tội lỗi gì nên sợ bị khui ra, và xưa nay luôn sống giản dị, hòa đồng nên tôi chưa bao giờ bị mất lòng hàng xóm, nhưng như nhiều người kể lại, người đấu tố ko phải những người hàng xóm mà là những kẻ lưu manh được thuê ở nơi khác về, và chúng ko cho mình quyền đối đáp lại. Vốn nhạy cảm nên tôi dễ bị tổn thương, đây là điểm yếu của tôi. 

Nhưng, khát vọng về một xã hội dân sự, tự do dân chủ, tham vọng cùng mọi người tập dượt để vượt qua nỗi sợ hãi, để thể hiện quyền, nghĩa vụ công dân của mình, cùng cơ hội vạch trần sự dối trá..., đã thúc giục chúng tôi chấp nhận hi sinh làm vật thử nghiệm, làm viên sỏi lát đường cho những thế hệ tương lai, bằng việc ứng cử đại biểu Quốc hội, cái điều mà ai cũng biết là không tưởng. 

Tôi làm việc này ko phải để được ca tụng, thực ra tôi luôn cảm thấy ko thoải mái mỗi khi có ai đó khen tôi bất cứ điều gì, bởi tôi chẳng có gì đáng để được khen cả. Hơn nữa, việc ca tụng sẽ gây ra sự đố kị đối với tôi, điều mà tôi rất ko muốn. 

Nhưng điều tôi bất ngờ là chính quyền chưa ra tay thì chúng tôi đã phải hứng chịu những nhát rìu, những lời dè bỉu, mỉa mai, nào là trò hề, là ảo tưởng, là vĩ cuồng, những phán xét, những chỉ trích là thỏa hiệp là ngồi chung mâm với CS..., từ chính trong phong trào. Đối với tôi chúng độc hơn viên đạn của kẻ thù bắn ra, bởi ra tay là chính những người mà tôi vẫn coi là đồng đội cùng chiến hào. Tôi tôn trọng quan điểm của mọi người, nhưng tôi ko thể ko buồn. 

Đêm qua em gái Đỗ Thị Minh Hạnh đã phải quát lên: "Đã chấp nhận dấn thân sao chị còn phải bận tâm mấy cái lời bình luận này nọ!". 

Ừ nhỉ, còn lăn tăn này nọ thì đâu còn là sự dấn thân? 

Các bạn DLV, chính quyền, hay những người đang chỉ trích tôi đừng vội mừng rằng tôi đã để lộ điểm yếu cho các bạn đánh, bởi khi đã nói ra điểm yếu này nghĩa là tôi đã vượt qua được nó rồi! 

Vậy là, chưa biết có đóng góp được gì cho phong trào nhưng trước tiên cá nhân tôi đã được lợi, đó là sự tự tin, VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH. 




1 nhận xét:

  1. Nặc danh15/2/16 5:47 SA

    Thúy Hạnh ơi bạn là ai? a feminist hay là một người phụ nữ bình dị anh hùng yêu nước yêu công bình tự do? Chắc là tất cả những cái đó. Tôi ủng hộ bạn và cầu nguyện cho bạn được thành công. Tôi nghĩ cho dù bạn bị "đì" không được vào danh sách ứng cử, bạn vẫn thành công lớn:
    1/Công chúng nhìn vào, thấy sự kỳ thị và vi hiến của nhà nước trong việc bầu cử ứng cử, bạn đang mở mắt cho người dân hiểu thế nào là dân quyền và nhân quyền.
    2/Bạn là một tấm gương vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Bạn làm " một sự thay đổi". Ít nhiều gì, cho dù bị trù dập bị bôi nhọ trước tổ dân phố chẳng hạn, người dân khi chứng kiến cũng sẽ thương cảm bạn trong đáy lòng của họ cho dù họ không dám nói ra. Một số trong họ sẽ đứng về phía bạn, và dần dần, nhiều người hơn nữa sẽ can đảm đứng về phía bạn. Từ thay đổi của bản thân bạn giúp người dân tự làm một thay đổi, họ can đảm hơn.
    3/Công chúng và thế giới đang theo dõi những hành động của nhà nước đối xử với những người tự ứng cử theo đúng hiến pháp VN. Nếu nhà nước này khủng bố những người tự ứng cử, những tổ chức đang giúp đỡ VN sẽ phải suy nghĩ lại và họ sẽ không ủng hộ một chính phủ đàn áp chính nhân đân của mình. Do đó bạn giúp cho nhiều tổ chức trên thế giới có những cái nhìn rõ hơn về chính sách của nhà nước VN để quyết định có giúp hay không giúp nhà nước này.
    Các bạn khác có thể còn có nhiều lý do rất hay nữa để ủng hộ những người tự ứng cử. Không biết bạn ra ứng cử ở vùng nào. Mình thấy bạn cần có cương lĩnh rõ ràng. Có mục tiêu xa, và mục tiêu gần, thực tế.
    Và thường thì những gì bạn muốn làm cho dân khi được đắc cử nên theo sát với như cầu thực tế của dân, đừng quá chung chung. Thí dụ như tôi sẽ tranh đấu cho dân có đủ nước sạch, xây một cây cầu, cấm chặt cây xanh, lo cho các cụ già trong vùng chẳng hạn là một mục tiêu gần, thực tế.
    Với nhiều thương mến, Mình

    Trả lờiXóa