Hôm
thứ sáu, Nở bảo:
-
Anh à, chủ nhật này vợ chồng mình đến sân bóng nhé.
Mình vờ
không hiểu:
-
Sân nào?
-
Sân Mic chứ sân nào. Đến để cổ vũ các em đội NO-U
Mình vẫn
giả bộ dửng dưng:
-
Nhưng biết các chú ấy có ra sân không?
-
Sao không? Hôm 27/11, chúng nó bắt hết đi “phục hồi nhân phẩm” mà đội bóng còn
sót lại ai vẫn ra sân cơ mà.
Thị đã
rành như thế thì không thể vờ vịt mãi. Mình chỉ không thích thị hay dùng cụm
từ “vợ chồng mình” thay vì “em với anh”, cứ như là khẳng định chủ quyền. Mà
mình thì già mõ rồi, có ai tin là … chưa có vợ cơ chứ.
Mình hay
nhằm vào lúc có mặt thị, rêu rao với mọi người rằng mình bị vợ mê. Thị lấy làm
thú vị lắm. Điều đó có nghĩa mình đã công nhận là có vợ và vợ mình lại là thị. Thế
thì mình còn léng phéng sao làm được nữa. Bàn dân thiên hạ biết hết rồi nhá.
Mình bảo:
-
Thì tận ngày kia cơ mà, việc gì mà cứ phải ngậu lên.
Không phải
lần đầu thị đòi ra sân bóng. Có lần bọn mình đi rồi, thị cũng đã chuẩn bị một số
thứ cho đội bóng nhưng giữa đường hỏng xe. Sửa xe xong, gọi điện tới sân bóng
biết là đã muộn, bọn mình đành quay về.
Trưa nay
thị nấu cơm sớm. Thị bảo: “Anh ăn sớm, nghỉ ngơi một lúc cho khỏe”. Rồi thị cứ
lục sục những gì, những gì ấy, cứ như là trẻ con nhà quê được bố mẹ cho đi chơi
thành phố.
Mình nằm
nghỉ, nhưng thị thì bật máy tính lên. Mình he hé mắt, thấy thị vào blog của
mình rồi sang Ba Sàm, Cu Vinh, Nguyễn Xuân Diện … Nhoằng một cái, thị vượt tường
lửa sang facebook. Thế mới kinh.
Nở trao quà cho đội bóng.
Tới
sân, Nở trao quà cho đội bóng. Giá chỉ thế thôi thì chẳng có gì đáng nói. Mình
biết tính thị. Thị chỉ quang quác ở nhà, quát tháo lũ trẻ con, bắt chúng ăn, bắt
chúng thay quần áo ra cho mẹ giặt, nhắc chúng đi học mặc đủ ấm, thôi thì xoe xóe suốt ngày; chứ ra những chỗ
bạn bè của chồng, có mấy khi thị nói. Thị chỉ khe khẽ hỏi han mọi người, lặng lẽ
làm những việc mà theo thị là của phụ nữ.
Nhưng
hôm nay thị nói. Thị nói thật, giời ạ! Nói nhiều và hoành tráng nữa là đằng
khác. Thị “phát biểu cảm tưởng” với đội bóng:
-
Việc làm của các em thật ý nghĩa. Chị vẫn vào “Gu gồ chấm nâu iu”, theo dõi hoạt
động của các em đều. Qua đó, chị biết các em còn đi làm thiện
nguyện, mang niềm vui, hơi ấm đến cho đồng bào nghèo và các cháu vùng sâu vùng
xa nữa. Chị mừng lắm …
Mọi người
cười ồ, vỗ tay hét lên khoái trá: “Gúc gồ chấm nâu iu”. Ha ha ha.
Thế này
thì có hại mình không cơ chứ. Mình toát hết mồ hôi, ra hiệu cho thị đừng nói nữa nhưng
hình như thị không hiểu. Có khi thị tưởng mình khuyến khích cũng nên. Thị nói thêm những gì, mình không còn nhớ được nữa.
Mình là
chồng nên hiểu thị lắm lắm. Chẳng qua là tại mấy hôm nay, thị bị nhiễm hội chứng
“Gu gồ chấm Tiên Lãng” (ai chưa rõ chuyện thì xin mời gõ cụm từ này vào công cụ
tìm kiếm). Chắc chẳng ai nỡ giễu cợt thị vì thị không có bằng cử nhân Anh văn,
bằng cử nhân luật, tiến sĩ kinh tế hay lý luận trung cao cấp (như các vị quan
chức ở Hải Phòng, Tiên Lãng) gì ráo trọi. Mà thị cũng chẳng phải bí thư thành ủy
hay trung ủy nào hết. Thị chỉ là phó thường dân và cả đời chẳng biết
hại ai. Thị chỉ lo hầu chồng và mấy đứa con. Đến bữa, thấy chồng con ăn ngon
miệng là thị mãn nguyện lắm rồi.
Nở có vẻ rất thích thú với quà tặng của Ngọc Tây Hồ mà chỉ ai ra sân hôm nay mới có
Nở chụp ảnh lưu niệm với đội bóng và các cổ động viên khác
26/02/2012
TƯỜNG THỤY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét