Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

BÀN VỀ TÁC GIẢ VÂN THUYẾT VỚI BÀI THƠ “TỰ DO”

Nguyễn Hoàng Đức

Họa sĩ Vân Thuyết đã viết ba bài về tôi, chẳng hề đưa ra bất cứ chỗ nào bàn “án tại hồ sơ”, mà chỉ nói lấy được, trong bài mới đây có tên “Bậc trí thức cao siêu vô đắc bất tư nghị”, VT còn lu loa dùng nhiều đoạn rất dài để hô hào chỉ điểm chụp mũ chính trị tôi. Một thói rất xấu xa hèn hạ. Trong hai bài trước VT còn lu loa gọi tôi là “khùng điên phân liệt”, nói thế là vu oan gắp lửa bỏ tay người kiểu “khẩu thiệt vô bằng”. Tôi khuyên VT nếu có trình độ thì tranh luận đàng hoàng từng điểm một chớ đừng giở võ lục lâm như vậy. Lần trước VT chê cuốn chuyên luận “Ý hướng tính văn chương” của tôi. Tôi đã hỏi VT có thể đề cử cuốn nào về chuyên luận văn chương ở Việt Nam hơn cuốn đó không? VT tảng lờ như không biết.

Tôi vốn không muốn tranh luận với VT vì trình độ của anh ta mới là học vụn ghép mảnh, không có gì đạt tới tính cơ cấu cả. Ngay một việc nhỏ, trường ca thì phải có nhân vật vậy mà anh ta muốn cãi phăng, không cần nhân vật. Trong bài mới, cũng như hai bài trước, VT bàn đến thơ khá nhiều. Tại sao? Bởi lẽ mới đây tôi có một loạt bài dẹp dọn thơ rác rưởi, VT mới ra một tập thơ tên là “Tiệc trần gian”, nên khi thấy tôi chê thơ thì động lòng. VT cho rằng thơ mình hay, siêu việt và phi phàm đỉnh cao nhân loại luôn. Nhưng đó mới chỉ là thứ tự tôn kiểu văn mình vợ người ở trong bếp chứ không thể giống tôi mời mọi người đọ công khai. Khi tôi mời đọ thơ, có đưa ra một bài thơ mùa thu và mùa đông, VT cay cú lắm có nói rằng “ai lại đi đọ thơ” theo kiểu muốn à uôm những lời khoe trong bếp của mình mãi mãi không có đấu thủ. Rồi VT cũng đưa ra hai bài thơ đó trên Nguyễn Tường Thụy blog, mời mọi người thử đọc.

Tôi đã định không tranh luận với VT, nhưng qua bài khủng bố chụp mũ chính trị của VT, tôi thấy cần phải viết bài này, nếu không sự im lặng của tôi sẽ trở thành một sự thỏa hiệp hèn nhát, nên để cho VT biết trình độ của mình ở chỗ nào. VT đòi hỏi phải viết vào cụ thể. Hôm nay tôi bàn vào cụ thể bài “Tự Do” của VT cũng đăng trên mạng NTT.

Tự do là đề tài lớn nhất của con người, bởi lẽ không có tự do, thì con người không thể sống như một ông chủ mà chỉ sống như một nô lệ. Vì thế khi thấy bài “Tự Do” tôi đọc ngay. Định bình liền xong lại thôi, vì sợ mình bị coi là ác cảm. Để công tâm, tôi xin trích nguyên xi cả bài này:

TỰ DO
(Kính tặng chú NGUYỄN NGHỆ và Thím HỒNG !. CA . USA )
.
Tôi có thể nghe thấy những âm điệu xa xăm
Từ tận đáy sâu trong tâm hồn vũ trụ
Những lời tiên tri thì thầm mách bảo
Tại sao – tôi không đi tìm thế giới rộng mở
Nơi tôi có thể – tự do nói những điều tôi suy nghĩ
Nơi tôi có thể – tư do làm những điều tôi khát vọng
Nơi tôi có thể – hiến dâng theo tiếng gọi của con tim
Thiên đường không phải ở nơi đâu xa lạ
Mà ở ngay tại xứ sở
Nơi con người được sinh ra
Một thế giới đẹp biết bao
Thiên nhiên hùng vĩ
Huy hoàng – tráng lệ
Tôi chỉ có thể đứng ở đây và chờ đợi.
Đôi cánh tự do của bầu trời ban tặng
Đưa tôi viễn du thiên đường mộng ảo
Viễn du khắp những nẻo đường
Của bình minh trái dất
Băng qua đại dương
Đến các bến bờ hoàng hôn thơ mộng
Nhưng làm thế nào có thể
Tự do bay đi
Và tôi biết rằng
Những ước mơ không thể tự đến
Hãy nhìn những cánh chim bồ câu trắng
Chúng tự do bay đi
Trên bầu trời cao
Không tìm đâu ra những cánh cửa bị khóa
Nhưng trên khuôn mặt của hành tinh xinh đẹp
Con người đã dựng lên
Hàng triệu những chiếc khóa màu đen – han gỉ
Nhân danh tự do hay bảo vệ tự do
Tình yêu tự do của tôi chắc phải dài lâu thầm lặng
Nó không giản đơn và dễ hiểu
Lý trí của tôi ngập ngừng do dự
Nhưng ý chí con tim mãnh liệt thôi thúc
Tôi không thể không hy vọng
Sẽ có được đôi cánh của bầu trời
Để một ngày nào đó
Được tự do – bay đi như những cánh chim .
Vân Thuyết

1- Trước hết tự do là một ý tưởng rất lớn thuộc về quốc gia và nhân loại, sao lại thành quà bỏ túi để tặng cô dì chú thím thế này? Nếu đây
là tự do cũng chỉ là tự do cục bộ, hay tự do trong bếp mà thôi.

2- Hãy nghe hai câu thơ này:

Tôi chỉ có thể đứng ở đây và chờ đợi.
Đôi cánh tự do của bầu trời ban tặng

Trời ơi nhân loại có phương ngôn nổi tiếng “tự do hay là chết!” muốn nói tự do có giá rất đắt phải trả bằng máu mới có được. Ngay những phụ nữ muốn giành tự do cho mình thôi, chị em đã phải cột mình bên hàng rào nghị viện Anh Quốc kiên trì đòi hỏi. Vậy mà VT viết “tôi chỉ có thể đứng đây và chờ đợi”. Đó là gì? Còn gì khác hơn là thứ thụ động như đứa trẻ chờ mẹ đi chợ mang về cho món quà có tên là tự do.

Đấy là câu bên trên, nhưng cả bài vẫn chỉ là mạch chờ đợi thụ động, không khác gì một bông hoa bảo giá tôi có được tí mưa tự do của bầu trời. Nào chúng ta hãy đọc:

Tình yêu tự do của tôi chắc phải dài lâu thầm lặng
Nó không giản đơn và dễ hiểu
Lý trí của tôi ngập ngừng do dự
Nhưng ý chí con tim mãnh liệt thôi thúc
Tôi không thể không hy vọng
Sẽ có được đôi cánh của bầu trời
Để một ngày nào đó
Được tự do – bay đi như những cánh chim .

Một trí thức vỗ ngực tài ba ở thế kỷ 21 mà còn thua cả một cô làng chài Tô Thị. Nàng Tô Thị hóa đá chờ chồng, sự chờ đợi đó làm nên chung thủy. Còn VT chờ để mong cái gì, mong đôi cánh tự do có ngày rớt xuống như quả sung rụng miệng kẻ lười nhác.

Tôi xin ngẫu tác ra một câu chuyện, định làm thành thơ nhưng thôi vì thơ nhiều nghe ẽo uột. Tôi nghĩ chuyện này về mặt ý tưởng còn vượt xa bài thơ thụ động chờ của VT:

- Cu Ất ơi, - Giáp thò mặt qua kẽ cửa gọi, - ra ngoài này với chúng mình chơi đi, nắng đẹp lắm!
- Nhưng mẹ tớ khóa cửa rồi! – Giáp bảo. – Ước gì tớ có cánh mà bay được ra ngoài?!
- Cậu dốt thế, có cánh làm sao bay qua khe cửa này, cậu nên ước mình là con dán chui qua thì tốt hơn.
- Ừ nhỉ. – Cám ơn cậu. Vì tư duy của tớ cứ cho rằng đôi cánh thì mới đẹp.
- Cậu phải biết nghĩ theo tính chức năng chứ. A, kìa mẹ cậu về rồi!

Cửa mở, Ất chạy ra, rồi chạy vào hôn má mẹ:

- Cám ơn mẹ đã cho con tự do! Mẹ xoa đầu Ất:
- Khiếp! Tự do là cái gì mà con của mẹ reo vui vậy?

Một lúc sau Ất trở về, quần áo dính đầy cát bụi, mặt mày lọ lem. Mẹ bảo:

- Này cu tí, có phải tự do của con chỉ đổi lấy thứ cát bụi nhọ nhem này sao?
- Thì con còn bé. Con chưa lớn nên tự do của con cũng chưa lớn. Mẹ xoa đầu:
- Ừ con cố gắng học cho giỏi để có ngày hiểu tự do là gì con ạ. Tự do
không có nghĩa là mở cửa xông ra đường lê la cầu bơ cầu bất đâu. Người
ta muốn có tự do để chọn cái gì ý nghĩa con ạ.
- Cái gì là ý nghĩa nhỉ? - Ất ngơ ngác.

Nước Việt ta cả triệu người làm thơ, chủ yếu đó là thói nông nhàn mới biết mặt chữ sau thời bình dân học vụ. Chính VT cũng viết trong bài, là làm thơ sau khi vẽ vời xong, như vậy là làm thơ nghiệp dư. Nói chính xác các bài thơ của VT là bài thơ vụn làm trong một buổi tối xả hơi. Có phương ngôn “Thành La Mã không xây trong một ngày”. Bài thơ về tự do là đề tài lớn nhất cũng chỉ được VT biến thành thứ chờ tầu xe, rồi gói thành quà tặng cô dì ở xa như một thứ khoe mẽ. Trình độ của VT rất có hạn, đặc biệt VT là họa sĩ, chữ nghĩa văn chương không phải là sở trường. Vì thế nên biết sở đoản của mình mà tránh, đừng có ú ớ ra gió lộng đòi gặt vinh quang chữ nghĩa. Muốn ra gió cũng được nhưng phải đấu đàng hoàng ở quảng trường, VT hãy lấy hết can đảm đi xem có dám đề cử bài thơ nào của mình hay bất sánh về mặt nào không? Toàn bộ thơ của VT có câu nào ở mức phương ngôn không? Hãy trình đi! Còn ra gió mà vẫn nấp trong bếp xỉa ra vài cái que chọc sàn không bõ nếm một đao đứt cả vạn que?! Hãy dùng tự do mình có mà lựa chọn đi, nấp bếp hay ra quảng trường. Vinh quang quảng trường hấp dẫn lắm nhưng ở đó phải chơi đàng hoàng và tuân thủ luật lệ của công lý.

NHĐ 27/10/2013

Tác giả gửi cho NTT blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét